Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Chẳng ai trong nhà họ Dương thèm để ý đến tiếng hét của Dương Nhã Tinh. "Dương Nhã Tinh, làm gì có ai ép cô, tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra, cô còn trách ai nữa?" "Nếu lúc đấy cô nghe theo sắp xếp của dòng họ thì liệu chuyện này có xảy ra không?" Dương Diệu Bình lạnh lùng nói. Sắc mặt Dương Nhã Tinh thê lương, cuối cùng cô nhìn về phía Dương Thiệu Sơn. "Nhã Tinh, Diệu Bình nói không sai đâu, dù gì chuyện này cũng do cháu gây ra, nguồn gốc của mọi chuyện chủ yếu là do mối quan hệ không đứng đắn của cháu với Tần Duy." "Hơn nữa chuyện ở tiệc đính hôn đã chọc giận nhà họ Tiết, mọi chuyện đã đến nước này rồi" Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói. "Vậy ông nội định làm gì?" Dương Nhã Tinh thấy buồn cười, nở nụ cười hơi tuyệt vọng. Đây là ông nội yêu thương cô nhất. "Nhã Tinh, từ nhỏ đến lớn người ông nội yêu thương nhất là cháu, lần này, cháu nghe ông một lần đi." "Đến gặp Tiết Hải Sâm, xin cậu ta tha thứ, đồng ý với điều kiện của cậu ta, chỉ cần nhà họ Tiết không chấp nhặt nữa thì nhà họ Dương chúng ta mới vượt qua được lần hoạn nạn này." Dương Thiệu Sơn nói. Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng thê lương hơn, lắc đầu nói: "Ông nội, lần này cháu sẽ không nghe lời mọi người nữa đâu, đến tận bây giờ, mọi người đều gửi gắm sự thịnh vượng của dòng họ lên người người khác!" "Cứ như vậy thì sao nhà họ Dương có thể thịnh vượng được?" "Ông nội, ông già rồi, ông thật sự già rồi!" Nói xong câu này, Dương Nhã Tinh xoay người rời khỏi phòng họp. Lúc này toàn bộ phòng họp bùng nổ! "Con nhóc thối này lật trời rồi, đến cả gia chủ mà nó cũng dám cãi lại!" "Coi trời bằng vung rồi, tôi thấy là do lúc trước chiều nó quá nên giờ nó mới kiêu căng thế!" Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u, nghe thấy mấy lời này, sắc mặt ông ấy càng mất kiên nhẫn hơn. "Tất cả im hết đi!" Lúc này phòng họp mới yên lặng. "Ông nội, bây giờ dự án khu Vạn Phong đã tiêu rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, chỉ sợ hội thương mại Tứ Hải cũng sẽ rút đầu tư, đến lúc đấy nhà họ Dương sẽ thật sự gặp nguy hiểm!" Dương Diệu Bình nói. Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng nặng nề hơn. Dương Nhã Tinh thật sự là đứa cháu gái ông ấy yêu thương nhất. Nhưng vì lợi ích của dòng họ, ông ấy không thể không đưa ra lựa chọn! Ánh mắt ông ấy nhìn về phía vợ chồng Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hoà ngồi bên dưới. Ông ấy trầm giọng nói: "Đình Lâm, Tuệ Hoà, Nhã Tinh là con gái của hai đứa, ba giao việc thuyết phục Nhã Tinh cho hai đứa, nếu trong vòng ba ngày hai đứa vẫn chưa thuyết phục được con bé thì ba sẽ miễn nhiệm tất cả cổ phần và chức vụ của hai đứa ở tập đoàn!" Ông ấy nói xong, sắc mặt Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hoà thay đổi. Bọn họ biết ông cụ thật sự tức giận! Hai người vội vàng gật đầu nói: "Ba, ba cứ yên tâm, con không tin đứa con gái hư đốn kia còn dám lật trời!" "Ừ, không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi!" Dương Thiệu Sơn hơi mệt mỏi xua tay, khoảnh khắc đó ông ấy như già đi mấy tuổi. Giữa trưa. Tần Duy vừa mới đi tập thể hình về, Lý Lục Loan đã nấu cơm xong, đang chờ anh về. "Mẹ, thơm quá" Tần Duy cười nói. Nói xong, Tần Duy cầm đũa lên. Lý Lục Loan vỗ lên mu bàn tay Tần Duy, mắng: "Con đừng ăn vội, con không thấy hôm nay mẹ nấu thêm mấy món à?" Tần Duy bất ngờ: "Có khách đến ạ?" "Chẳng phải Nhã Tinh sống ngay bên cạnh nhà chúng ta sao? Con bé ở nhà một mình, thường xuyên gọi cơm hộp cũng không an toàn, con sang gọi con bé sang nhà chúng ta ăn cơm đi" Lý Lục Loan liếc mắt ra hiệu cho Tần Duy. Tần Duy bất lực, mẹ già đang lo lắng cho Dương Nhã Tinh. "Được rồi, để con đi gọi cô ấy." Tần Duy đứng dậy đi đến nhà Dương Nhã Tinh. Vừa mới gõ cửa đã nhìn thấy Dương Nhã Tinh đi đến mở cửa với đôi mắt đỏ hoe. Tần Duy nhíu mày: "Nhã Tinh, sao thế? Ai bắt nạt em à?" Dương Nhã Tinh vội vàng lau khóe mắt, miễn cưỡng cười: "Không có ai bắt nạt em hết, vừa nãy em xem phim tình cảm cảm động quá nên khóc thôi." Tần Duy nhíu mày: "Là thế à?" "Ôi dào ôi, không có gì đâu, chú, sao anh lại đến nhà em thế." Dương Nhã Tinh buồn cười nói. "Mẹ anh bảo em sang nhà anh ăn cơm, cô cả có muốn nể mặt không?" Tần Duy cười nói. "Dì nấu ăn ngon thế, đương nhiên em phải đến rồi, anh chờ chút, em đi thay quần áo đã." Dương Nhã Tinh nói xong thì đi lên cầu thang lên tầng hai. Tần Duy ngồi ở tầng một. Đúng lúc này. Hai bóng người xuất hiện ngoài cửa. Là Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hoà, ba mẹ của Dương Nhã Tinh. Nhìn thấy Tần Duy, sắc mặt hai người xanh mét. Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến. Tần Duy lại xuất hiện trong nhà con gái bọn họ! Chuyện này chứng minh cái gì? Chẳng lẽ hai người đã? Nghĩ đến, sắc mặt hai người càng khó chịu hơn. "Tần Duy! Sao cậu lại ở đây?" "Ai cho cậu đến đây!" Ánh mắt Dương Đình Lâm không có ý tốt, giọng trầm thấp. Tần Duy nhíu mày, lúc anh vừa định nói chuyện, Dương Nhã Tinh đã thay quần áo xong đi xuống tầng. "Anh ấy là bạn trai của con, anh ấy ở nhà con chẳng phải là chuyện rất bình thường à?" Dương Nhã Tinh đứng bên cạnh Tần Duy. "Con!" "Con đúng là càn quấy! Dương Nhã Tinh, con có biết rốt cuộc con đang làm gì không!" Sắc mặt Dương Đình Lâm xanh mét. Cơn thịnh nộ trong lòng như sắp hóa thành thực chất! "Ba me, bình thường hai người không có việc gì thì sẽ không đến đây, hai người đến tìm con có việc gì thế?" Giọng Dương Nhã Tinh cực kỳ lạnh nhạt. Trong lòng cô rất tức giận. Lúc trước trong phòng họp, khi cô bị mọi người sỉ nhục, ba cô vẫn ngồi yên đấy không nói câu nào. Hành động này khiến cô thấy lạnh lòng! "Con định giải quyết chuyện dự án khu Vạn Phong thế nào đây?" Dương Đình Lâm trầm giọng nói. Dương Nhã Tinh nhíu mày, sau đó nói: "Con đã cố gắng rồi, hơn nữa con cũng đã miễn nhiệm tất cả chức vụ, chuyện này không liên quan đến con nữa." "Con nói nhẹ nhàng quá, chuyện này do con gây ra, con nói không liên quan đến con là không liên quan à, con tưởng bác cả với chú ba của con sẽ bỏ qua cho con à?" "Ba nói cho con biết, vừa rồi ông cụ đã nói rồi, nếu không giải quyết được chuyện này trong vòng ba ngày thì cả nhà chúng ta sẽ đẩy ra rìa dòng họ. Sau này dù có là địa vị trong dòng họ hay đời sống vật chất đều sẽ tuột dốc không phanh!" Dương Đình Lâm quát. Nghe thấy câu này, Dương Nhã Tinh cười khẩy, mỉa mai nói: "Ba, vậy nên lần này ba đến tìm con là vì bản thân ba đúng không, ba nói đi, ba định bắt con làm gì đây?" Ánh mắt Dương Đình Lâm không vui, chỉ vào Tần Duy trầm giọng nói: "Thứ nhất, chia tay với tên rác rưởi này đi!" "Thứ hai, đồng ý hẹn hò với Tiết Hải Sâm của nhà họ Tiết!" "Chỉ cần con làm được hai chuyện này thì ba đảm bảo sẽ khôi phục tất cả chức vụ của con, đến cả tổng phụ trách dự án khu Vạn Phong, ba cũng có thể cố lấy cho con" Dương Đình Lâm nói. "Đúng đấy, Nhã Tinh, ba con chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi, cũng là tốt cho con nữa!" "Có so sánh ở mặt nào thì Tiết Hải Sâm cũng tốt hơn tên Tần Duy này nhiều, con gái, con không thể cứ u mê không chịu tỉnh mãi thế được!" Trần Tuệ Hoà cũng trầm giọng nói. Dương Nhã Tinh nghe thấy thế thì không nhịn được cười. Tiếng cười buồn bã, ánh mắt không giấu được sự bi thương! Đây là ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng cô! Trong cơn tức giận, Dương Đình Lâm giáng cho cô một cái tát!