Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Cú tát sắp sửa giáng xuống khiến Dương Nhã Tinh sợ tới mức nhắm tịt mắt. Ánh mắt của Tần Duy đứng kế bên vô cùng lạnh lùng. Anh tiến lên, tóm lấy cổ tay Dương Đình Lâm, đanh giọng: "Có gì từ từ nói, bác mà đánh cô ấy thì đừng có trách tôi không khách khí với bác!" Mặt mày Dương Đình Lâm xanh mét, ông ta lạnh lùng trừng mắt với Tần Duy, trầm giọng quát: "Thằng vô dụng nhà cậu, cút đi cho tôi! Tôi dạy dỗ con gái không đến lượt cậu nhúng tay!" Tần Duy đẩy Dương Đình Lâm ra, giọng vẫn đanh thép: "Bác thử động vào cô ấy thử xem?" Ánh nhìn của anh bỗng dưng đáng sợ hơn hẳn, hệt một con thú dữ. Dương Đình Lâm không khỏi e ngại, không dám hành động thiếu suy nghĩ. "Tần Duy, cậu biết không? Vì cậu mà con gái tôi, gia đình tôi, cả nhà họ Dương ra nông nỗi này đấy!" Trần Tuệ Hòa đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Tần Duy mà chỉ trích. Tần Duy nhíu mày, hơi ngờ vực. "Vì cậu có xích mích với nhà họ Tiết nên bây giờ nhà họ Tiết giận cá chém thớt lên nhà họ Dương chúng tôi, dẫn đến dự án khu Vạn Phong đi tong, cả nhà họ Dương chúng tôi cũng bị tổn thất nặng nề!" "Tôi cầu xin cậu, cậu làm ơn đừng gieo họa cho con gái tôi nữa được không? Làm ơn tha cho cả nhà chúng tôi được không hả?" Trần Tuệ Hòa van nài. Nghe thấy những lời này, Tần Duy quay ngoắt sang nhìn Dương Nhã Tinh. Tại sao nhiều chuyện xảy ra như vậy mà cô không nói cho anh biết? Dương Nhã Tinh nắm tay Tần Duy, nói: "Ông chú, những chuyện này không liên quan gì tới anh cả" Nói xong câu ấy, Dương Nhã Tinh khuyên nhủ ba mẹ mình. "Chẳng lẽ ba mẹ vẫn chưa nhận ra ư? Nhà họ Tiết lòng lang dạ thú, ba mẹ nghĩ ton hót, lấy lòng họ mãi là nhà họ Dương có thể vực dậy ư? Đừng có mơ!" "Ông nội đã hồ đồ rồi, ba mẹ cũng hồ đồ theo ư?" "Mày im miệng cho tao!" Dương Đình Lâm chỉ vào Dương Nhã Tinh, lạnh lùng nói: "Dương Nhã Tinh, tạo cho mày hai lựa chọn" "Hoặc nghe tao, chia tay với thẳng vô dụng Tần Duy này, sau đó quen Tiết Hải Sâm!" "Hoặc tao đuổi mày ra khỏi nhà. Từ nay trở đi, mày không còn là con cháu nhà họ Dương nữa!" Nghe vậy, gương mặt Dương Nhã Tinh thoáng chốc trắng bệch, sự đau đớn in đậm trên mặt cô. Lúc này, Tần Duy đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Dương Đình Lâm, trầm giọng: "Nếu cháu có thể cho nhà họ Dương quyền thi công dự án khu Vạn Phong thì sao?" "Cậu nói gì cơ?" Dương Đình Lâm ngỡ ngàng. "Nếu cháu có thể cho nhà họ Dương quyền thi công dự án khu Vạn Phong thì sao?" Tần Duy lặp lại câu trước đó. "Nếu cậu cho được thì vị trí tổng quản lý khu Vạn Phong sẽ thuộc về Dương Nhã Tinh, chính miệng ông cụ đã cam kết rồi! Nhưng một tên vô dụng như cậu thì làm gì được?" Vẻ châm chọc hiện rõ mồm một trên mặt Dương Đình Lâm. "Chẳng lẽ một trăm cuộc đầu tư hàng ngàn tỷ của cháu là không khí à?" Tần Duy cười khẩy. Nét mặt Dương Đình Lâm hơi sượng lại, ông ta lập tức nói: "Được, tôi cho cậu ba ngày. Nếu ba ngày trôi qua mà cậu không làm được thì tự động tránh xa Nhã Tinh đi!" Cái nhếch mép của Tần Duy đầy trêu tức: "Được thôi, cháu đồng ý!" "Tôi chờ cậu vào cuộc họp của nhà họ Dương vào ba ngày sau!" Dứt lời, Dương Đình Lâm hừ lạnh, dẫn Trần Tuệ Hòa rời khỏi nhà Dương Nhã Tinh. Thấy hai người đã đi, Tần Duy quay đầu, dịu dàng nhìn Dương Nhã Tinh. "Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà em không nói cho anh biết?" Dương Nhã Tinh trả lời: "Ông chú, em có thể tự giải quyết thỏa đáng chuyện này mà" Tần Duy nói: "Nhã Tinh, anh biết em lo cho anh, không muốn liên lụy đến anh, nhưng anh đã tham gia vào chuyện này rồi. Sau này dù có chuyện gì xảy ra thì em nhất định phải nói cho anh biết, rõ chưa?" Nghe Tần Duy nói vậy, Dương Nhã Tinh gật đầu: "Em biết rồi, ông chú." "Ừm. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn đứng trước mặt em để bảo vệ em, em hãy nhớ điều đó nhé" Tần Duy dịu dàng nói. "Cảm ơn ông chú" Đôi mắt Dương Nhã Tinh ngấn lệ, cô ôm Tần Duy, cảm động khôn xiết. Tần Duy cười nói: "Đừng khóc, chúng ta đi ăn thôi. Nếu để mẹ anh biết, khéo bà ấy còn tưởng anh bắt nạt em nữa" Ngoại ô thành phố Trung Hải. Lý Long lái xe đi tới một nhà kho lụp xụp. Lúc trước, sau cuộc trò chuyện với Tiết Hải Sâm, anh ta đã về nhà và liên lạc với số của sát thủ được Tiết Hải Sâm cho. Sau khi trao đổi đại khái, Lý Long nhanh chóng mang tiền đến nơi này. Vào nhà kho, Lý Long thấy mấy chục người đang đứng trong này. Tất cả đều để đầu đinh, mặc áo cộc tay, có sẹo... Ai nấy cũng toát lên vẻ hung dữ, bặm trợn. Có người đang đấm vào bánh xe, có người đang múa dao khua gậy, có người đang luyện bắn súng. Cả nhà kho là một khung cảnh hỗn loạn, tối mù, bao trùm trong bầu không khí đáng sợ đến nghẹt thở. Khi Lý Long bước chân vào, những người đó đều dừng việc đang làm lại, nhìn anh ta chằm chằm bằng đôi mắt như chó sói. Lý Long sởn tóc gáy vì những cái nhìn ấy, lông tơ dựng đứng cả lên, dè dặt hỏi: "Cho hỏi anh Nguyên Bưu có ở đây không?" "Theo tôi." Một người đàn ông vạm vỡ quan sát Lý Long, sau đó dẫn đường. Lý Long xách một chiếc vali theo sau. Trong một căn phòng, anh ta nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta có một vết sẹo khủng khiếp trên mặt, râu ria xồm xoàm, nổi bật hơn cả là đôi mắt hờ hững tựa một con sói hoang dã. "Ai chỉ cho mày đến tìm tao?" Người đàn ông cất lời. "Anh Nguyên Bưu, cậu Tiết, Tiết Hải Sâm, đã cho tôi thông tin liên lạc của anh ạ. Lý Long kính cẩn trả lời. "Tiết Hải Sâm à?" Nguyên Bưu khẽ gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, mày muốn thuê tao giết ai?" Lý Long chỉ thích làm việc với những người gọn gàng như thế. Anh ta lấy ảnh Tần Duy ra, đưa cho Nguyên Bưu, nói: "Nếu giết được anh ta, tôi sẽ cho anh sáu mươi tỷ" Nguyên Bưu nhìn lướt qua bức ảnh, tiếp tục: "Cọc trước ba mươi tỷ, một nửa còn lại chuyển nốt sau khi xong việc" "Được thôi, nhưng anh có thể đồng ý một điều kiện của tôi không?" Lý Long sực nhớ ra một chuyện, hỏi. "Điều kiện gì?" Nguyên Bưu nhíu mày. "Tôi không muốn anh ta chết dễ dàng như vậy, tôi có thể tham gia khi các anh hành động không?" Nói đến đây, sự căm hận lập lòe trong mắt Lý Long, dày đặc đến nỗi như hóa thành thật: "Tôi muốn tự tay giết tên khốn nạn này, phải tàn nhẫn hành hạ anh ta thì mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng tôi được!" "Được, nhưng phải thêm tiền." Đàm phán xong xuôi, Lý Long hào hứng về nhà. Thấy Lý Long vui vẻ đến vậy, Lâm Nguyệt Nguyệt không kiềm được ngờ vực hỏi: "Chồng, sao hôm nay trông anh vui thế? Có chuyện gì vui à?" Lý Long ôm Lâm Nguyệt Nguyệt, tự dưng cười nắc nẻ: "Nguyệt Nguyệt, không lâu nữa chúng ta sẽ trả thù được rồi!" "Sao? Anh đang nói đến Tần Duy hả?" Lâm Nguyệt Nguyệt ngạc nhiên thấy rõ. "Đúng vậy! Anh tiêu bảy mươi tỷ để thuê một băng đảng sát thủ. Họ đã đồng ý giúp chúng ta giết Tần Duy rồi!" "Có những người này ra tay, thằng ăn hại Tần Duy kia chết chắc!" Nói tới đây, vẻ mặt Lý Long đầy kích động. "Có chắc là lần này sẽ thành công không?" Lâm Nguyệt Nguyệt cũng không khỏi phấn khích hơn hẳn. "Anh đã gặp băng đảng đó rồi, toàn những tên côn đồ giết người không chớp mắt cả. Có họ ra tay, cho dù Tần Duy có một trăm cái mạng thì cũng chết thôi!" "Vậy thì tốt quá rồi, chồng giỏi lắm!"