Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Sau bữa trưa, Tần Duy và Dương Nhã Tinh ra khoảng sân sau nhà để đi dạo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, hai người đi sánh vai nhau, đón làn gió nhẹ mát rượi. Song, tâm trạng của Dương Nhã Tinh lại không tốt là bao. Chuyện dự án khu Vạn Phong đã làm cô quá mệt mỏi. Sau khi trò chuyện với Dương Nhã Tinh, Tần Duy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày nay: Nhà họ Tiết âm thầm xui khiến Lưu Giang bắt nhà họ Dương dừng thi công dự án, khiến nhà họ Dương chịu tổn thất nặng nề. Những năm qua, nhà họ Dương xuống dốc không phanh, hầu như năm nào cũng bị lỗ, còn bị truyền thông Trung Hải đưa tin là nhà giàu sa sút. Đương nhiên nhà họ Dương sẽ không trơ mắt để cơ ngơi nhà mình bị phá sản, thế nên họ đã dồn hết tâm huyết vào dự án khu Vạn Phong. Nhà họ Dương đập hết tài sản nhà mình vào việc triển khai dự án này, mục đích là để thay đổi chiều hướng suy thoái bất lợi mà mình đang phải đối mặt. Một khi dự án khu Vạn Phong thành công, cả nhà họ Dương sẽ vực dậy một lần nữa. Tuy nhiên, nếu thất bại, nhà họ Dương sẽ tán gia bại sản. Đây cũng là lý do tại sao toàn bộ thành viên trong nhà họ Dương gấp gáp thay đổi thế cuộc như vậy. Song, dự án khu Vạn Phong chỉ vừa được thi công mà nhà họ Dương lại suy tàn đến mức báo động, dẫn đến không đủ tài chính để duy trì dự án. Vì lẽ đó, họ nghĩ đến việc hợp tác với nhà họ Tiết. Đó cũng là nguyên nhân tại sao họ lại ép buộc Dương Nhã Tinh kết hôn với quý tử gia đình này. Nhưng kế hoạch kết hôn thương mại đã tan tành mây khói vì sự xuất hiện của Tần Duy, không những làm họ đắc tội với nhà họ Tiết mà còn bị Lưu Giang đè đầu cưỡi cổ. Bởi vậy mới dẫn đến tất cả những người trong nhà họ Dương đều giận cá chém thớt lên Dương Nhã Tinh. Họ không muốn thừa nhận mình là kẻ thất bại trong kinh doanh, cũng không muốn thừa nhận sự bất tài của mình. Thay vào đó, họ đổ hết trách nhiệm và sai lầm lên một người phụ nữ! Sau khi hiểu toàn bộ vụ việc, cõi lòng Tần Duy tràn trề sự phẫn nộ. Anh không ngờ nhà họ Dương lại đối xử với Dương Nhã Tinh như vậy. Càng không ngờ Dương Nhã Tinh đã chịu áp lực lớn đến thế từ đó đến nay. "Nhã Tinh, em đừng lo, sau này anh sẽ gánh hết những áp lực đó cho em!" Nét mặt Tần Duy đầy nghiêm túc. Không gì có thể diễn tả được sự cảm động trong lòng Dương Nhã Tinh lúc này: "Em cảm ơn anh" "Cơ mà bây giờ nhiều người ghét em lắm, sao ông chú lại tốt với em thế?" Nghe Dương Nhã Tinh hỏi vậy, cõi lòng Tần Duy cực kỳ xót xa. Anh không kiềm được vuốt tóc Dương Nhã Tinh, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Ngốc quá, vì em là bạn gái của anh mà" Câu này làm Dương Nhã Tinh ngẩn người, nhưng chẳng mấy chốc gương mặt cô đã đầy kích động: "Ông chú, anh đồng ý rồi sao!" "À thì, ừm" Tần Duy gật đầu. "Yay, thật tốt quá!" Dương Nhã Tinh sà vào lòng Tần Duy. Ôm chặt người con gái xinh đẹp trong lòng, Tần Duy càng quyết tâm hơn. Đó là dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng quyết không để Nhã Tinh tổn thương thêm lần nào nữa. "Nhã Tinh, từ nay về sau, hãy để anh bảo vệ em nhé" Gương mặt Tần Duy đong đầy tình. Trước đây, khi anh còn bần hàn, chính Dương Nhã Tinh đã đứng ra giúp đỡ anh. Bây giờ Nhã Tinh gặp khó khăn, đã đến lúc anh bảo vệ cô rồi. Dương Nhã Tinh gật đầu cái rụp: "Vâng" Đến lúc này, hai người mới chính thức xác định quan hệ. Sau khi đưa Dương Nhã Tinh về nhà, Tần Duy không về ngay. Bình thường nếu có thời gian thì lúc này anh sẽ đi dạo ở công viên một lát, rồi tìm một nơi không người để tu luyện. Tần Duy vừa đi vừa suy nghĩ. Vấn đề lớn nhất mà nhà họ Dương đang đối mặt lúc này chính là Lưu Giang gây trở ngại cho công trình thi công của nhà họ Dương. Việc khẩn cấp trước mắt là giải quyết vấn đề quyền thi công của nhà họ Dương, chỉ có vậy thì mới giải vây cho Nhã Tinh được. Nhưng phải làm sao đây? Bỗng nhiên, gương mặt Tần Duy bừng sáng. Nghe Nhã Tinh nói Lưu Giang này không phải hạng tốt lành gì, ham tiền, háo sắc đúng không nhỉ? Đây là nhược điểm chí mạng đối với một cán bộ nằm trong thể chế. Nghĩ đến đây, Tần Duy lấy điện thoại ra gọi điện cho Thương Hổ. Ngoại ô Trung Hải có một căn cứ huấn luyện quân sự bí mật. Thiên Vương vệ do Thương Hổ dẫn dắt hiện đang trú đóng tại đây. Trong một lều trại. Thương Hổ nhận cuộc gọi của Tần Duy. "Duy Nhi. Thấy Tần Duy gọi điện cho mình, Thương Hổ bất giác nở nụ cười đầy vui mừng. Ông ấy đến Trung Hải đã được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Duy gọi điện cho ông ấy. "Điều tra giúp cháu Lưu Giang của Cục quản lý đất đai với, cháu muốn có tất cả thông tin về ông ta." Tần Duy không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Thương Hổ sửng sốt, nhưng ông ấy không hỏi nhiều mà gật đầu, bảo: "Được, tôi sẽ cử người đi điều tra ngay. "Vâng." Nói xong câu ấy, Tần Duy cúp máy ngay. Có Thương Hổ ra tay thì việc tìm tai tiếng của Lưu Giang sẽ đơn giản hơn nhiều. Có bằng chứng thép nơi tay, sợ gì không đối phó được ông ta? Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tần Duy đi sâu vào trong công viên. Bên ngoài công viên. "Anh Bưu, mục tiêu đã vào công viên, chúng ta ra tay được chưa ạ?" Mấy chục người đang đứng cạnh vài chiếc xe Jeep. Tên đầu đinh cầm đầu bọn đàn em trông đằng đằng sát khí. Đại ca của toán người này chính là một người đàn ông có sẹo trên mặt. "Bám theo, tìm cơ hội bắt cậu ta trước đã, sau đó gọi Lý Long đến đây." Nguyên Bưu ngậm một điếu thuốc trong miệng, cười khẩy. "Anh Nguyên Bưu, có cần báo cáo chuyện này lên Đường môn không? Cấp trên đã thông báo bất kỳ hành động nào đều phải báo cáo lên trụ sở chính mà" Một tên tay sai ngập ngừng hỏi. "Nhiệm vụ nhỏ thôi, không cần báo cáo lên trên đầu" Dứt lời, ánh mắt Nguyên Bưu thình lình đanh lại, lạnh lùng quát: "Các anh em, xông lên!" Cả bọn đều tràn trề sát khí, lái xe xông vào công viên. Sâu trong công viên. Tần Duy tìm ra một nơi hun hút, yên tĩnh thì chuẩn bị khoanh chân ngồi tu luyện. Đúng lúc này, anh chợt nhíu mày. Cảm nhận được luồng sát ý dữ dội nhằm thẳng vào mình, nét mặt Tần Duy dần trở nên nặng nề. Anh lạnh lùng thốt: "Ra đây hết đi" Câu vừa dứt thì một nhóm gồm những tên đàn ông đầu đinh ùa tới từ bốn phương tám hướng. Những kẻ này đều có ánh nhìn bặm trợn, mơ hồ toát lên hơi thở của võ giả! Họ không phải người thường! Sắc mặt Tần Duy càng nghiêm túc hơn nữa. "Thằng nhóc kia, sao mày phát hiện được bọn tao?" Một người đàn ông mặt sẹo bước ra, nhìn chằm chằm vào Tần Duy một cách trêu tức, trầm giọng chất vấn. Tần Duy không trả lời câu hỏi của gã. "Các anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?" Cặp mắt Tần Duy chợt trở nên lạnh lùng, thấp thoáng lan tỏa sát khí. "Có người thuê chúng tao giết mày" Nguyên Bưu nói. "Ai vậy?" Ánh mắt Tần Duy như biến thành hồ băng. "Mặc dù chỉ là sát thủ nửa vời nhưng chúng tao vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Mà mày đừng lo gì cả, vì mày sắp được gặp cậu ta rồi" Nguyên Bưu nhếch mép, rồi lập tức chỉ tay vào Tần Duy. "Bắt lấy nó!" Hai gã đàn ông nhanh chóng ra tay. Họ lao như bay về phía Tần Duy như báo săn mồi. Tốc độ của họ nhanh đến nỗi tạo ra tiếng xé gió, trông cách di chuyển cũng rất đặc biệt. Tần Duy đoán không sai, quả nhiên những kẻ này không phải người thường! Đối mặt với sự tấn công của hai kẻ này, Tần Duy cũng di chuyển, thân hình lập lòe, nhanh chóng tránh sang một bên. Keng! Trong lúc di chuyển, một chiếc ngọc bội đột nhiên rơi ra khỏi người Tần Duy. Đó là chiếc ngọc bội anh được Đường Thiên Hà - ông cụ nhà họ Đường tặng. Nguyên Bưu chú ý tới nó. Khi thấy rõ chiếc ngọc bội được đóng dấu chữ "Đường" ở chính giữa, anh ta biến sắc. Bọn sát thủ đang lăm le, chực chờ ra tay chợt dừng lại, nhìn Nguyên Bưu với vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao.