Chương 1
Thái tử phi từng là người bạn thân nhất của ta.
Nhưng nàng phát hiện ra rằng thái tử ban đầu thích ta.
Dưới sự gh/en tị, nàng đã khiến phủ tướng quân của ta mang tiếng x/ấu là ph/ản qu/ốc, hại cả nhà trung thành của ta đều ch*t th/ảm.
Ta hỏi nàng tại sao.
Nàng ta nói: “Muốn trách chỉ có thể trách ngươi dụ dỗ thái tử.”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta quay lại trước lúc nàng ta xuất giá.
Cả nhà nàng m/ất t/ích, vừa khóc vừa c/ầu x/in ta cho nơi trú ẩn.
Nhưng nàng không biết rằng cha mẹ nàng đã bị ta m/ổ b/ụn/g, đệ đệ nàng đã bị ta ph/ân ch/i.
Bây giờ, chỉ còn lại nàng rồi…
1.
Thái tử thiết yến đã mời các thiếu gia, tiểu thư ở Kinh Thành.
Cha ta là Trấn Quốc đại tướng quân, ta tự nhiên cũng nhận được lời mời.
Ta vốn muốn từ chối.
Người bạn thân nhất của ta ở Kinh Thành, Hứa Ngọc, ôm lấy cánh tay ta làm nũng: “Đi đi mà, đi đi, nếu cậu không đi, trên bữa tiệc mình sẽ không quen ai hết, nhàm chán lắm.”
“Hơn nữa, cậu còn phải giúp mình xem xem, ở Kinh Thành này có tiểu thư nhà nào dám thèm muốn thái tử!”
Tiêu Cẩn là đương kim thái tử.
Mà Hứa Ngọc hiện nay là thái tử phi.
Tình cảm của chúng ta vẫn như trước, vẫn tốt như cũ.
Trong khoảng thời gian này, nàng luôn cảm thấy rằng thái tử đã có người bên ngoài.
Ngày ngày đến khóc lóc kể lể với ta, mở miệng khép miệng đều là: “Những con tiểu tiện nhân ngoài kia thèm muốn thái tử.”
Ta hơi cau mày.
Nàng liền sẽ nhanh chóng khoác lấy tay ta: “Chiêu Chiêu, cậu biết đấy, mình chỉ là quá quan tâm đến thái tử thôi.”
Nàng đã thay đổi rất nhiều.
Thái tử có địa vị cao và quyền lực, mà phụ thân nàng chỉ là quan viên tứ phẩm.
Khi xưa trước khi gả cho thái tử, nàng còn nói: “Không cần biết hắn là ai, Hứa Ngọc mình gả cho ai cũng có thể sống tốt, thái tử gì chứ, bổn cô nương căn bản không thèm.”
Ta thở dài một tiếng: “Được rồi, mình đi.”
Chỉ là thái tử này, là người quen cũ của ta.