Chương 17
Ngô Nương nói, tông chủ truyền ta vào trong viện của bà ấy.
Lúc ta đến, vừa vặn thấy hơi thở bà bất ổn, khóe miệng nhếch lên vết m/áu.
Bà nhanh chóng dùng khăn lụa lau đi.
Chống lại ánh mắt ta, nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng, không có gì kiêu ngạo, "Bị thương một chút, đừng nói ra.”
Hoàn h/ồn, ta cúi đầu lên tiếng, "Vâng.”
Trong lòng lại gấp gáp.
Sư tôn nhất định bị thương không nhẹ, nếu không, với tính tình của bà ấy, từ lúc biết được ta sắp xảy ra chuyện sẽ chạy về, chậm chạp không chịu.
Về chuyện này nhất định là bị người nào đó ngăn cản trở về tông môn giúp ta.
Ta miễn cưỡng ổn định t/âm th/ần, vốn tưởng rằng bà ấy nhìn ra thân phận của ta, nhưng nàng tựa hồ cũng không có.
Bà chỉ ngồi trước bàn đ/á, nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay sửng sốt một lúc, sau đó hỏi ta, "Nhạc nhi có lập bia không?"
Ta lắc đầu.
“Không có th* th/ể, cũng không có hạ táng.”
Bàn tay đang vuốt ve chiếc vòng tay của bà dừng lại.
Sau đó thở dài.
“Đứa nhỏ này, lại để cho người ta b/ắt n/ạt thành như vậy.”
Cách một hồi lâu, bà lại ngẩng đầu nhìn ta, "Con tên gì?”
Ta đọc tên cỗ thân thể này, "Trần Diên.”
Sư tôn cười cười, "Trần Diên, Trần Oan, sợ là trong số mệnh tự có an bày trước. Trách không được bổn tọa nhìn con thuận mắt, luôn cảm thấy”
“Con cùng đứa nhỏ kia có chút giống nhau.”
Ta im lặng không lên tiếng.
Đáy lòng lại khó bình tĩnh.
Trên cõi nhân gian, dường như chỉ có người trước mặt này than nhẹ một tiếng, khi nhắc tới ta thì gọi là "đứa nhỏ kia".
Bà cùng ta vụn vặt nói vài câu, liền để cho ta trở về.
Lúc ta bước ra cửa xuất viện, lại mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của bà ấy.
"Sư tôn về trễ rồi.................."