Chương 18
Sau khi Đại sư tỷ qu/a đ/ời, biệt viện của nàng liền thành nhà hoang.
Chưa từng có ai đi qua.
Cho đến khi sư tôn trở về.
Bà ấy gọi ta cùng đi, đi đến gian viện lạc ta vô cùng quen thuộc kia.
Cũng thật kỳ quái.
Hoang viện không người dọn dẹp lại không rơi một chút bụi nào, ngay cả một mảnh lá khô trong viện cũng không có.
Xuyên qua tiền viện, sư tôn nhướng mày, từ trong góc kéo ra một người.
Đúng là Tông Như.
Sư tôn cũng không nhận ra hắn, nhíu mày hỏi, "Lén lút làm gì?”
Tông Như im lặng, khom gối quỳ xuống.
“Tông chủ, ta là ngoại môn, năm đó là đại sư tỷ c/ứu ta một mạng, đưa ta về tông môn.”
Ngữ khí hắn nghẹn ngào, "Ta thế lực nhỏ, không thể vì sư tỷ làm chuyện lớn lao gì, chỉ có thể thay tỷ ấy quét dọn cái viện này,”
“Không để cho căn phòng này bị che khuất.”
Sư tôn nhìn hắn hồi lâu, ngữ khí hòa hoãn một chút, "Khó có được là người biết báo ơn, đứng lên đi.”
Ba người chúng ta xuyên qua sân trước, vào phòng sau.
Trong phòng đích x/á/c không nhiễm một chút bụi, thậm chí so với lúc ta còn ở đây còn sạch sẽ hơn một chút.
Tông Như đỏ mắt nói, "Tông chủ, kỳ thật, ta vụng tr/ộm cho đại sư tỷ lập một ngôi m/ộ, bên trong là bộ xiêm y Đại sư tỷ mặc lúc ch*t bị tiểu sư muội kia vứt đi."
“Còn có mấy món đồ tỷ ấy chưa từng rời người.”
“Đều bị ta tr/ộm nhặt về, ch/ôn cất cho đại sư tỷ, chỉ là sợ có người biết, không dám lập bia.”
Sư tôn gật đầu, "Lát nữa dẫn bổn tọa đi đến đó.”
Sư tôn tìm ki/ếm trong phòng ta, xem ta có để lại gì không.
Mà bà tìm một vòng lại phát hiện, đồ đạc ta để lại rất ít.
Chỉ có thư gửi cho bà.
Tờ giấy viết cho Dận Chân, là giải trừ hôn ước, chậu hó bi nhổ tận gốc mà Nhị sư đệ đã sớm khô héo th/ối r/ữa tặng, ném vào trong đấu đ/á.
Mảnh giữa vỡ vụn, ngọc bội Dận Hành tặng..................
Và viên đ/á tròn đầy dấu ngón tay.
Sư tôn nhìn lướt qua, thở dài "Ngốc", liền không nhìn tảng đ/á lần thứ hai.
Ngồi trong phòng ta thật lâu, sư tôn đứng dậy, vẫy tay với ta, "Đi, đem những lễ vật Nhạc Nhi lưu lại, đều đem đưa đến các viện.”
Ta mím môi, "Vâng.”