Chương 8

Nguyệt Vãn Di Vụ
Cập nhật:
8. Phủ của công chúa Huệ Dương cách cách hoàng cung không xa. Ý của phụ hoàng là thường xuyên về thăm nhà. Nhưng từ tết nguyên tiêu năm trước, người xưa nay luôn thích náo nhiệt như công chúa Huệ Dương đã lâu không còn lộ diện. Bất thình lình một ngày xuất hiện lại muốn hòa ly, phụ hoàng lo sợ rằng trong lòng nàng ấy có khuất tất nên mới lệnh cho Ân Duật đưa hán vệ đi xem thử. Đây chính là cách nghĩ trong lòng ta. Mãi cho đến khi bước vào phủ của công chúa Huệ Dương thì ta mới phát hiện vẫn là ta còn quá non trẻ. Không, không chỉ có ta, phụ hoàng cũng quá non trẻ. Đẩy cánh cổng lớn của phủ công chúa, người đứng bên ngoài sẽ không biết gì cả, cảnh cổng dần mở rộng. “Người đâu, lôi công chúa xuống dùng gậy đ/á/nh ch*t đi!” Ta: ??? Ta ngơ ngác gãi đầu. Mấy tên pháp ngoại cuồ/ng đồ này ở đâu ra thế? Chờ ta bước vào đại sảnh của phủ công chúa rồi thì cuối cùng cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Ta chỉ vừa nghe thấy phò mã của công chúa Huệ Dương thần trí không tỉnh táo hét lớn: “Người đâu, lôi công chúa xuống dùng gậy đ/á/nh ch*t đi!” Thiếp thất mà phò mã lén lút nuôi dưỡng bên ngoài đang giữ ch/ặt Huệ Dương: “Người đâu, lôi phò mã xuống đ/á/nh ch*t hắn đi.” Tiểu công tử của thiếp thất đó nhìn phò mã đầy tình cảm nhưng đôi khi lại tuyệt vọng: “Người đâu, lôi họ xuống đ/á/nh ch*t hết đi.” Ta:... Ân Duật:... Huệ Dương:... À không đúng, ngài, ta, hắn, nàng ấy, đây là… Để ta suy nghĩ đã. Nghĩ không rõ được. Nghịch thiên. Hai mắt ta mở to: “Các ngươi và cửu tộc của các ngươi, có biết các ngươi đang nói cái gì không?” Ba người một bàn sững người ra, không hề nghĩ đến cửu tộc. Suy nghĩ đến năm này ng/uồn tài nguyên không khan hiếm, ta lẩm bẩm một mình: “Đại lao cũng có thể chứa được ba người, miễn tiền cho một người.” “Còn một người là ai? Công chúa muốn đưa ai vào đó nữa?” Ân Duật đứng ở phía sau ta, đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu. Giọng nói rất nguy hiểm. Có một loại bất lực khi số phận bị nắm đằng gáy. Cho nên ta gượng cười nói: “Gửi một lạc sư vào đó, nếu không ăn năn hối cải thì thổi kèn cho họ nghe từ sáng đến tối liên tiếp hai mươi canh giờ.” Gặp m/a rồi. Làm sao ngài biết ta muốn đưa ngài vào đại lao của Đông Am, trước là như thế nhưng sau cũng là như thế sao? Ân Duật trầm ngâm nói: “Là một ý hay, ki/ếm không dính m/áu, còn c/ắt đ/ứt thủy lương, muốn sống thì phải thành thật khai báo.” Sống. Sống thật tốt nhé. Ai có thể sống lâu sống nhiều hơn ngài đâu. Đợi đã. Không thích hợp. Tại sao hình như ngài đã ngộ ra rồi à? Thật là gặp m/a rồi. Ta chỉ đến hóng hớt thôi mà. Ta không đến đây để khám phá những th/ủ đo/ạn tr/a t/ấn mới của Đông Am! Ba người quỳ trên mặt đất lắng nghe tham luận của diêm vương sống, toàn thân r/un r/ẩy. Huệ Dương ôm lấy trái tim đ/au đớn của mình, đẩy mỹ nữ ngoại phòng đang ôm bên chân nàng ấy ra rồi khóc lớn: “Điện hạ, ta đối xử thật lòng với ngài ấy”, một bên thì nói với Ân Duật: “Sự tình chính là như vậy, chắc là ngài cũng hiểu rõ rồi.” “Ân đốc công, trực tiếp áp giải họ đi đi.” Ta thích thú nhìn tù nhân Đông Am bị áp giải, nhìn thấy mấy người cùng nhau nhổ nước bọt oán h/ận, ai cũng đều nghĩ rằng đối phương đã làm chậm trễ chân ái của mình. Ta quay sang Huệ Dương: “Hoàng tỷ, ta cảm thấy tỷ mới là người nên nhổ nước bọt vào mặt họ. Có kẻ nào lên tiếng thay cho nỗi khổ của công chúa sao?” Ta đây! Huệ Dương chậm rãi quay đầu mỉm cười chỉ vào ta rồi nói từng chữ một: “Còn có muội ấy, ở cùng ta.” Ta:... Trên má trái của nàng ấy viết “Tại sao người tốt luôn mở miệng”, trên má phải là “tim rất mệt, ai cũng đừng làm phiền ta, hủy diệt hết đi.” Này, tiểu tử người… Tại sao lại gh/ét bỏ người ta chứ?