Chương 9

Nguyệt Vãn Di Vụ
Cập nhật:
9. Tranh cãi rồi lại tranh cãi. Sau ngày hôm đó, tâm trạng của Huệ Dương vô cùng sa sút. Sau khi Ân Duật áp giải người đi rồi thì nàng ấy cũng theo về cung, không đến phủ công chúa nữa. Tẩm cung trước kia mà Huệ Dương sống đã được sử dụng làm nơi trồng hoa nuôi chim và ngắm cảnh, nàng ấy cũng không quan tâm mà cứ ở lại, nói thẳng là làm bạn với hoa và chim, không muốn nhìn lại nơi thương tâm đó. Một ngày ba bữa, thức ăn đều do ngự thiện phòng mang đến nhưng lần nào nàng ấy cũng ăn ít như mèo ăn. Vì chuyện này mà mẫu hậu ưu sầu. Bà ấy đưa cho ta chiếc hộp đựng thức ăn đồng mộc đỏ có ba tầng, chiếc hộp đầy ắp đến mức cánh tay của ta cũng cong xuống. Mẫu hậu buồn bã nói: “Chiếu Nguyệt à, con và Huệ Dương tuổi tác xấp xỉ nhau nên thay mẫu hậu đi khuyên nó. Tử nhỏ đứa trẻ này đã được chiều chuộng rồi nên chưa bao giờ chịu tủi thân như thế. Mẫu hậu đ/au lòng cho nó lắm.” Ta nhớ đến những bất hòa của ta và Huệ Dương từ nhỏ cho đến lớn. Được thôi. Tại sao ta không hiểu ý nghĩa khác của câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng chứ? Thế là ta xách hộp thức ăn nặng trĩu lên, trên đường đi ta nhịn không được mà nuốt nước bọt. Thịt kho tàu, vô cùng thơm. Đợi cho đến khi đến Cầm Sắt Cung của Huệ Dương thì đồ ăn vẫn còn nóng hổi. Mấy ngày không gặp, Huệ Dương đang làm tổ trên ghế tựa, bọng mắt xanh đen, hốc mắt trũng sâu. Nàng ấy g/ầy còm. Ta mở hộp đựng thức ăn ra, hương thơm lan tỏa. Ta nói với nàng ấy: “Tỷ xem này, đầy đủ sắc hương vị, nhân sinh chỉ có mấy chục năm, có bạc đãi cái gì thì cũng không nên bạc đãi miệng của mình được.” Ánh mắt của Huệ Dương héo úa. Chỉ liếc nhìn một cái cũng có thể nhìn thấy sự yếu đuối của nàng ấy: “Sắc hương vị, ta bỏ cuộc.” Ta “chậc” một tiếng, trực tiếp nhanh tay nhanh mắt dùng đũa gắp một miếng thịt kho mềm đưa vào miệng của nàng ấy. Nhìn xem tỷ đói thế nào kìa, còn nói nhảm nữa. Huệ Dương cứng nhắc ăn hai miếng. Đôi mắt của nàng ấy có lục quang. Nhưng lời nói mơ hồ không rõ: “Thịt kho tàu, ba b/éo hai g/ầy là nhiều thịt nhất!” Ta hỏi: “Dám hỏi tỷ băn khoăn gì về thịt kho tàu, tỷ có tâm sự gì à?” Huệ Dương nuốt xuống. Khi mở miệng lần nữa hơi thở như tơ nhện, nước bọt giàn giụa. Nàng ấy khó khăn nói: “Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, trước đây phò mã nói ta b/éo cho nên mới đi tìm ngoại phòng có vòng eo mảnh khảnh. Nếu như ta g/ầy hơn thì có phải không xảy ra chuyện này không?” Một thời gian trước, phụ hoàng đã nổi trận lôi đình ban tặng một phần sảo trảm làm đại lễ. Ta ăn một miếng thịt kho tàu, nghe như vậy thì bị nghẹn. Ta kinh ngạc: “Tiên phò mã còn trẻ, thậm chí bây giờ cũng chỉ còn là chiếc hộp nặng ba lạng, tỷ có thể so với hắn à?” Huệ Dương trầm mặc. Nàng ấy thất vọng nói: “Tình cảm mấy năm nay, chung quy là sai rồi.” “Xuyên đài liễu nga thân.” Huệ Dương bần thần cầm đũa. Một ngụm. Hai ngụm. Ba ngụm, bốn ngụm. Thế mà nàng ấy đã bắt đầu chậm rãi ăn uống. Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Nàng ấy ăn ăn và ăn. Gió cuốn mây tan, ăn như hổ đói! Ta thu cặp mắt sắp rơi xuống của mình lại: “Ăn đi, nha đầu tham ăn.” Có vẻ như là đang đói lắm. Huệ Dương vừa ăn vừa khóc, thịt kho tàu, đùi gà lớn, món nào cũng không buông tha. Nàng ấy đ/ấm ng/ực dậm chân: “Trái tim ta đã ch*t rồi nhưng miệng ta vẫn ăn được, rất đ/áng s/ợ!” Ta lặng lẽ bỏ đũa xuống, chờ cho đến khi nàng ấy thỏa mãn ợ một cái mới dè dặt nói: “Tỷ nói xem có phải có một khả năng chính là tim của tỷ đã ch*t rồi thì còn có thể c/ứu được không?” Huệ Dương nghe vậy thì run tay, buông đôi đũa không cầm chắc xuống vang lên tiếng “lạch cạch” ở trên bàn.