Chương 18

知乎用户
Cập nhật:
18. Không thể nào có chuyện hòa giải, dù sao tôi cũng là nữ phụ đ/ộc á/c mà. Đối với hành vi của Mộc Tiểu Tiểu, việc t/ạm gia/m từ 5 đến 10 ngày sẽ là một bài học đắt giá. Điều duy nhất khiến tôi khá để ý là giấc mơ về cuốn sách kia. Tôi thật sự không nhịn được, nói chuyện quyển sách kia cho Giang Thành nghe. Giang Thành nghe xong cười đến nằm rạp trên đầu gối của tôi, bảo tôi xoa bụng cho anh, làm tôi tức tới mức đ/ấm vô bụng anh. Anh ôm bụng rên rỉ, nói: "Nhìn em xem, không phải chỉ là giấc mơ thôi sao? Còn xem là thật. Bảo sao dạo này anh thấy em có nhiều tâm sự." Tôi thở dài: “Anh không hiểu đâu, giấc mơ đó quá chân thực, anh cũng biết em không thích đọc sách, vậy mà trong mơ em đã đọc hết một cuốn tiểu thuyết, đến khi tỉnh dậy vẫn còn nhớ gần hết, thật kỳ lạ!" Giang Thành lại xoa đầu tôi, trêu ghẹo: “Đúng vậy, nếu lúc đi học có sức mạnh thế này, đọc sách trong mơ, tỉnh lại vẫn nhớ gần hết, thì Viện Viện của chúng ta kiểu gì cũng vào các trường trọng điểm 985, 211 rồi.” Tôi làm bộ định đ/ánh anh, anh liền né ra, đứng dậy ôm tôi vào lòng: “Có khi nào cuốn tiểu thuyết em đọc trong mơ thật ra là do Mộc Tiểu Tiểu viết?” Đúng là tôi chưa nghĩ theo hướng này. Giang Thành tiếp tục phân tích: “Em xem, từ bài viết kia có thể thấy, cách hành văn của Mộc Tiểu Tiểu cũng không tệ, nữ chính trong cuốn tiểu thuyết kia tình cờ lại là cô ta, có khi nào vì cô ta nảy sinh những suy nghĩ không nên có với anh nên mới bịa ra một câu chuyện không?” Nói một lúc là lại không đứng đắn, tôi không khỏi quay sang nhìn Giang Thành. Chỉ khi ở trước mặt tôi, anh ấy mới trút bỏ sự đề phòng, để lộ dáng vẻ lười biếng, đôi khi hơi ngốc nghếch, theo cách nói của mẹ tôi là “Con trai ngốc nhà địa chủ”. Nhưng khi ở bên ngoài, anh là người thông minh tháo vát, mạnh mẽ dứt khoát. Tôi tức gi/ận cà khịa anh: “Anh là thiên tiên phải không? Còn nảy sinh ý nghĩ không nên có với anh….” “Không đúng à?” Anh đắc ý tựa cằm lên vai tôi, lắc đầu nói: "Anh đẹp trai và đảm đang lắm đúng không? Em phải coi trọng anh nha, nếu không..." “Nếu không sao?” Tôi trở tay bóp má anh. Anh liên tục xin tha: “Nếu không anh sẽ dính trên lưng em suốt đời!”