Chương 1: Đừng nói chuyện với cây cảnh
Bác sĩ bảo rằng nói chuyện với thực vật rất bình thường, nếu như thực vật bắt đầu trả lời tôi thì nhất định phải nói cho anh ta biết.
Song, cây xươ/ng rồng vẫn luôn kể chuyện cười, còn cực kỳ tấu hài.
Tôi bắt đầu nói chuyện với cây xươ/ng rồng, nhưng nó lại đột nhiên la hét…
---
Tôi nghi ngờ bản thân mình đã bị bệ/nh.
Khi tôi đang c/ắt cà chua, lại nghe thấy nó la hét:
"Trời ơi, cô lại rạ/ch rá/ch bụng tôi! Ruột của tôi! N/ội tạ/ng! Tất cả đều chảy ra ngoài rồi! Matilda thân mến, sau này cô phải ở góaaa..."
Tôi cầm d/ao sững sờ nửa ngày, sau đó lẳng lặng rắc đường lên x/á/c cà chua và ném vào miệng xóa sạch dấu vết.
Ban đầu tôi cảm thấy bệ/nh này không có ảnh hưởng gì, nhưng thời gian dần trôi nó bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, mỗi ngày sơ chế rau củ hoa quả đều khiến tôi cảm thấy bản thân mình như tên á/c m/a đi/ên cuồ/ng gi*t người.
Tôi chỉ đành đến bệ/nh viện, kết quả kiểm tra cho thấy tôi có hơi suy nhược th/ần ki/nh, bọn họ giới thiệu tôi đến một viện điều dưỡng có môi trường khá tốt nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Vì vậy tôi đã xin nghỉ bệ/nh, tới viện điều dưỡng này.
Môi trường ở đây quả thật không tệ, dựa núi kề suối, cách xa khói lửa nhân gian, các chị gái y tá đều mặc tất lụa đen.
Điều khá kỳ lạ là cây cối trong viện đều bị buộc dây đay thật ch/ặt như thể sợ bọn chúng chạy trốn.
Khi hỏi tại sao thì lý do là: Mùa đông quá lạnh, dùng để giữ ấm.
Nhưng rõ ràng là buộc kiểu mai rùa mà, tại sao lại trói gợi cảm đến vậy?
Cây cảnh trong hành lang cũng đều che lồng kính, bên trên còn có dòng chữ nhắc nhở nổi bật: Cấm mở lồng ra.
Kết quả tôi không cẩn thận đụng đổ một cái, cây xươ/ng rồng bên trong hiện ra ngoài.
Kết quả thứ này đã bắt đầu huyên thuyên:
"Em trai, tôi kể cho cậu, tôi sắp bị bứt rứt ch*t rồi, cậu phải lắng nghe tôi nói..."
Khỏi phải nói, cây xươ/ng rồng này còn khá hài hước với khẩu âm Đông Bắc, khiến tôi không khỏi bắt đầu nói chuyện với nó.
Kết quả cây xươ/ng rồng đột nhiên bắt đầu la hét:
"Chạy! Chạy mau! Nhân lúc cậu còn có chân! Nhất định đừng quay đầu!"
Tiếng hét này dọa tôi gi/ật b/ắn mình, lồng kính cũng rơi xuống đất vỡ tan, tôi chạy đi nhanh như chớp.
Kết quả, ngày hôm sau không thấy cây xươ/ng rồng đâu nữa.
Tôi tìm ki/ếm khắp nơi, kết quả phát hiện bác sĩ và y tá đang vây xung quanh một giường bệ/nh.
Bác sĩ cầm một cái gối to, đang cố gắng bịt thứ gì đó, anh ta bịt tròn 5 phút mới bỏ gối ra.
Trên gối cắm đầy gai của cây xươ/ng rồng.
Tôi vội vã giả vờ không nhìn thấy gì cả và rời đi.