Chương 1
Đang cập nhật
Cập nhật:
Em trai nhà bên đăng: Không dám thổ lộ với người mình thích thì làm sao?
Tôi nhiệt tình dạy cậu ấy cách tán gái.
Sau đó cậu ấy tỏ tình với tôi, còn hôn tôi.
Nhưng, tôi là nam mà!?
1.
Trong kỳ nghỉ hè, vòng bạn bè bị xâm chiếm bởi các cặp tình nhân show ân ái.
Một nghìn bài như một, tôi lại bị bức ảnh chụp hoàng hôn thu hút.
Người đăng tấm ảnh chính là Giang Dương, em trai nhà bên cạnh.
Cậu ấy viết: Không dám thổ lộ với người mình thích thì làm sao bây giờ?
Tôi bình luận: Không có gì không thể giải quyết bằng một món xào!*
*Xào ở đây là làm chuyện ấy á.
Tất nhiên, những lời này đều là tôi nói đùa, nếu như không phải kẻ ngốc, hẳn là có thể nghe ra.
Nhưng hết lần này đến lần khác Giang Dương đều như một kẻ ngốc.
Bình luận gửi đi chưa được mấy giây, cậu ấy đã gửi tin nhắn riêng cho tôi.
“Làm như vậy có thật sự ổn không? Nếu như, em nói nếu như, nếu như anh ấy không thích em, em lại làm như vậy, anh ấy sẽ cảm thấy em bi/ến th/ái sau đó chán gh/ét em thì sao?”
Cậu ta đúng là lúc nào cũng ngây thơ, tôi nói cái gì liền tin cái đó, xem ra cậu ta đã quên khi còn nhỏ tôi đã lừa tiền tiêu vặt của cậu ta như thế nào, lừa cậu ta nhận mọi tội lỗi giùm tôi như thế nào.
Cũng vì cảm thấy khi còn bé quá có lỗi, nên tôi muốn giúp cậu ấy.
Cậu hỏi thì tôi trả lời, còn kiên nhẫn dạy cậu ta cách theo đuổi các bạn bạn nữ.
Nhưng mà vừa chào tạm biệt trên tin nhắn xong, cửa nhà tôi đã bị gõ vang.
Còn tưởng là ba mẹ, tôi đang tự hỏi không phải họ đi tận hưởng thế giới của hai người sao, sao lại về nhanh như vậy?
Không lẽ là cãi nhau?
Tôi vội vàng xuống mở cửa, kết quả người đứng ở cửa chính là Giang Dương.
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, vô cùng đ/áng s/ợ.
Tôi hỏi cậu ấy: “Sao đấy?”
Giang Dương không nói lời nào, hít sâu một hơi, sau đó vén cái áo màu trắng kem của mình lên.
Ánh mắt tôi dừng lại ở cơ bụng tám múi của cậu a, ngạc nhiên kêu lên: “Ôi đù, Giang Dương, từ lúc nào mà dáng người của cậu đẹp như vậy?”
Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy là một tên m/ập mạp khờ khạo, trắng trẻo sạch sẽ như bánh bao nhỏ, làm sao lại…
Mà cũng đúng, cậu cũng là sinh viên đại học rồi, hơn nữa mấy hôm trước vừa đón sinh nhật mười tám tuổi.
Cậu ấy hỏi: “Đẹp không anh?”
Tôi nhìn cậu ấy một lượt từ đầu đến chân, cậu có bờ vai rộng, eo hẹp, thân hình cao ráo, đôi chân dài, khuôn mặt ưa nhìn, cộng thêm cơ ng/ực và cơ bụng săn chắc, tuy rằng so với tôi có kém hơn một chút, nhưng vẫn rất là tốt :))).
Tôi gật đầu, thành thật mà trả lời: “Đẹp.”
“Anh muốn không?”
Tôi gật đầu theo quán tính.
Rồi liền nhận ra có chỗ nào sai sai, lập tức lắc đầu.
Giang Dương nhíu mày: “Không muốn?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là đầu cậu ấy có vấn đề rồi à?
Nếu không tại sao lại bắt đầu nói mê sảng?
“Cậu bị m/a nhập à? Sao lại nói những chuyện kh/ùng đi/ên như vậy?”
Cậu lắc đầu: “Em không nói chuyện kh/ùng đi/ên.”
“Vậy cậu đang làm cái gì đây?”
Cậu ta nhăn nhăn nhó nhó hơn nửa ngày trời, cuối cùng nói một câu:
“Em thích anh!”
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người: “A? Cậu nói cái gì?”
Giang Dương đỏ mặt nhìn tôi một cái, lặp lại lời vừa rồi:
“Em nói, em thích anh!”
!!!
Nếu tôi không nghe lầm, Giang Dương vừa mới nói thích tôi?
Thích tôi?
Cậu ta?
Thích?
Tôi?
Đầu óc tôi có chút mơ hồ.
Cái quái gì đang xảy ra vậy trời?
Sao tự nhiên Giang Dương lại thích tôi?