Chương 10
Đang cập nhật
Cập nhật:
10.
Ba mẹ tôi đi công tác mấy ngày, vừa đúng lúc mẹ Giang Dương đi học bồi dưỡng, cậu ấy dứt khoát nói sẽ chuyển đến nhà tôi.
Tuổi còn nhỏ nên là tinh lực tràn đầy, ban ngày không mệt, buổi tối không ngủ, hơn nửa đêm còn đem tôi lăn qua lộn lại.
Đến ngày thứ hai thì tôi đuổi cậu ấy về nhà.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Giang Dương nói muốn đi du lịch, dù sao cũng rảnh rỗi nên tôi đồng ý.
Cậu hào hứng chạy về nhà thu dọn đồ đạc.
Nhưng mà tôi đã thu dọn đồ đạc xong gần 1 tiếng đồng hồ, cậu ấy còn chưa tới.
Tôi muốn đi xem một chút, vừa tới trước cửa nhà cậu, từ khe cửa mở truyền đến tiếng ch/ửi rủa khó nghe.
Giọng nói này tôi rất quen thuộc, là ba Giang Dương.
Thật ra tôi có chút ám ảnh với ba của Giang Dương.
Ba cậu ấy không chỉ b/ạo l/ực gia đình, còn ham rư/ợu c/ờ b/ạc, thường xuyên gõ cửa nhầm nhà tôi.
Khi còn bé tôi còn bị ông ta dọa tè ra quần.
Hôm đó tan học về nhà, tôi đi tìm Giang Dương chơi, phát hiện cửa mở, nên đi vào mà không gõ cửa, kết quả vừa vào, liền thấy ba cậu đ/è mẹ cậu ấy xuống đất đ/á/nh, còn mẹ cậu che chở Giang Dương trong lòng, m/áu tươi dính đầy cả khuôn mặt.
Tôi bị dọa đến vừa la vừa khóc, ba mẹ tôi nghe được ồn ào chạy ra nhìn thấy một màn như vậy, mới nhanh chóng báo cảnh sát.
Sau đó ba Giang Dương s/ay rư/ợu lỡ tay gi*t người, bị đưa vào tù.
Tính toán thời gian, thì phải còn có một năm mới được ra, xem ra là cải tạo tốt nên mới được ra sớm.
Tôi sợ Giang Dương thật sự sẽ đ/á/nh ch*t ba của mình, tôi vội vàng hét lên: “Giang Dương.”
Giang Dương quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi vươn tay về phía cậu ấy: “Giang Dương, nghe lời anh, lại đây.”
Giang Dương thật sự ngoan ngoãn đứng dậy, đi về phía tôi.
Nhưng nhìn phía sau em ấy, đồng tử tôi đột nhiên co lại, tôi lao đến đẩy Giang Dương ra.
Phập một tiếng, con d/ao gọt hoa quả trong tay ba Giang Dương đ/âm vào bụng tôi.
Cơn đ/au dữ dội khiến tôi khó thở, mắt tôi tối sầm lại.
Giang Dương bị dọa đến mất tiếng, ôm tôi há to miệng, không nói nên lời.
Tôi cố gắng nhịn đ/au nặn ra một nụ cười: “Anh không đ/au.”
Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa đã ở bệ/nh viện, ba mẹ tôi, mẹ Giang Dương đều ở đây, duy nhất không nhìn thấy Giang Dương.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ, Giang Dương đâu?”
Mẹ Giang Dương xoay người đi ra ngoài, lại đi vào, theo sau là Giang Dương.
Mắt cậu ấy sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu.
“Giang Dương, lại đây.”
Giang Dương đi tới, tôi nắm lấy tay của cậu: “Không sao.”
Tôi phát hiện một vòng màu xanh tím trên cổ Giang Dương.
Tôi hỏi: “Cổ em bị sao vậy?”
Thì ra Giang Dương về nhà thu dọn đồ đạc xong xuôi, vừa định ra cửa, chuông cửa vang lên, cậu ấy tưởng là tôi, mở cửa ra nhìn, hóa ra là ba cậu.
Ba Giang Dương nói ông không có tiền, kêu Giang Dương gọi điện thoại cho mẹ đòi mười vạn tệ ( ≈ 335 triệu), Giang Dương không chịu, ba cậu tức gi/ận, m/ắng mẹ Giang Dương là đồ khốn, mang đứa con hoang là Giang Dương.
Lúc đầu Giang Dương không để ý tới, chỉ nói ba cậu nhanh chóng rời đi đi.
Nhưng không ngờ ba cậu nổi kh/ùng, bóp cổ Giang Dương, phát đi/ên muốn bóp ch*t cậu.
Lúc này cậu mới đ/á/nh trả lại.
Sau khi ba cậu bị bắt còn không thừa nhận, một mực khẳng định là Giang Dương muốn gi*t ông ta.
Nhưng ba cậu không biết đã có camera ghi lại, lời nói dối rất nhanh bị vạch trần.
Giang Dương là phòng vệ chính đáng, chỉ cần ký một tờ biên bản là được thả về, mà ba cậu, bởi vì cố ý gây thương tích cho người khác mà lại phải vào tù.