Chương 12
Đang cập nhật
Cập nhật:
12.
Nhìn cậu vừa khóc vừa cười, tôi có chút không rõ: “Em vừa cười vừa khóc, tinh thần không có vấn đề gì chứ?”
Giang Dương nói: “Anh, hai chúng ta hoàn toàn không cùng tần số.”
Lúc này tôi mới chợt hiểu được, lý do cậu vừa mới khóc là sợ tôi ch*t.
“Anh đây không phải là chưa ch*t, đại nạn không ch*t, tất có hậu phúc(sau này nhất định sẽ được hưởng phúc), nhóc con, phúc khí của em còn ở phía sau đó.”
Có sự ủng hộ của bố mẹ, hai chúng tôi buông thả mình, ân ái trên mọi mặt đời sống xã hội.
Cho dù vì đi học mà yêu xa, tình cảm của chúng tôi cũng không phai nhạt dù chỉ một phần.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đặc biệt tìm việc làm ở thành phố Giang Dương theo học.
Ngày Giang Dương 22 tuổi, chúng tôi dự định tổ chức hôn lễ.
Mặc dù ngày nay, hai người đàn ông tổ chức hôn lễ không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng tôi vẫn rất căng thẳng.
Mặc âu phục màu đen, cũng là sự quật cường cuối cùng của tôi.
Bởi vì những người bạn của tôi sau khi biết tôi thích con trai, luôn miệng hỏi tôi là trên hay dưới.
Tôi trả lời như đinh đóng cột, không chút do dự: “Tôi là anh trai nhất định là ở trên rồi.”
Tối hôm trước, tôi còn dặn đi dặn lại Giang Dương, nhất định không được nói lỡ miệng.
Vì thể diện, tôi còn hy sinh luôn bản thân mình, chủ động lấy lòng cậu, kết quả ngày hôm sau tôi gần như không dậy nổi giường.
Đêm tân hôn, tôi nói em ấy không được đụng vào tôi.
Nhưng tôi là người mềm tai, lòng cũng mềm, không chịu được em ấy nhõng nhẽo, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tôi muốn uống miếng nước, em ấy cũng không cho tôi xuống giường.
Thật ra thì sau khi kết hôn bên cạnh chúng tôi vẫn có rất nhiều lời nói không thân thiện cho lắm, thậm chí có người hỏi chúng tôi, vì sao không ra nước ngoài đăng ký kết hôn?
Tôi giải thích: “Giữa chúng tôi không cần giấy đăng ký kết hôn.”
Có vài người nói chúng tôi sợ rắc rối nên mới không đăng ký kết hôn, có vài người nói là chúng tôi biết tình cảm sẽ không lâu dài nên không đăng ký kết hôn, còn có người nói giữa chúng tôi nhất định đã sớm xảy ra vấn đề, chỉ là có rất nhiều người chú ý, ngại chia tay mà thôi.
Tôi muốn nói, cuộc sống của chúng tôi là của chúng tôi, không cần phải làm ra vẻ cho ai xem.
Lại nhìn Giang Dương giống như một vật trang sức hình người dính lấy tôi, không đi đăng ký kết hôn, chỉ là bởi vì chúng tôi không cần.
Tình cảm của chúng tôi rất tốt.
Nhưng lừa gạt thì vẫn có.
Nếu như không phải nhìn thấy nam sinh kia cùng một cô gái nhỏ thân mật, có lẽ cả đời này tôi cũng không biết.
Giang Dương quỳ gối trên bàn phím, không dám nhìn tôi.
Người con trai tỏ tình với cậu ấy, chính là Giang Dương bỏ ra năm trăm tệ thuê để lừa tôi, vì gài bẫy tôi, bọn họ đứng ở đó gần bốn tiếng đồng hồ.
Còn lần Giang Dương s/ay rư/ợu, cũng là gạt tôi, rư/ợu chỉ uống một ly, điện thoại cũng là em ấy kêu bạn học gọi.
Tôi cười khẩy: “Em còn cái gì gạt anh không?”
Cậu vội vàng lắc đầu: “Không có, thật sự không có.”
“Vậy khi nào em biết anh thích em?”
Cậu lại ấp úng không chịu nói, tôi tức gi/ận: “Em không nói cả đời này đừng hòng leo lên giường của anh.”
Thấy tôi thật sự rất tức gi/ận, em ấy có chút h/oảng s/ợ: “Anh đừng tức gi/ận mà, em nói.”
Thật sự là ném mặt đến nhà bà ngoại(hiểu đơn giản là mất mặt x/ấu hổ), ngày tôi nhìn thấy Giang Dương trần truồng, khi tôi quay đi em ấy đã nhìn thấy chỗ cứng của tôi.
Tôi có chút tức gi/ận: “Anh có cứng thì cũng không thể nói rõ anh thích em.”
Cậu ấy nói: “Trương Phi tuyệt đối sẽ không có phản ứng với Quan Vũ*, cho nên em khẳng định anh thích em.”
*张飞绝对不会对关羽有反应 - mình không hiểu lắm lịch sử Trung Quốc, bạn nào hiểu giải thích giúp mình nha. Nhưng đơn giản là hai người đó là anh em chí cốt nên không thể có phản ứng với nhau.
Ờ…….
Hình như cũng có lý.
(Hoàn toàn văn)
---------