Chương 4

4. Sau hôm đó cả hai đều không nhắc đến lời tỏ tình đó nữa, giống như thật sự trở lại trước kia. Chúng tôi cùng nhau chơi game, cùng nhau ghép lego và cùng nhau chơi bóng rổ. Buổi chiều tôi nhận được điện thoại từ mẹ, bà nói sẽ tăng ca về muộn, nhưng thật sự rất muốn ăn lẩu, kêu tôi đi siêu thị m/ua nguyên liệu để buổi tối trở về ăn lẩu. Bởi vì đồ cần m/ua quá nhiều, một mình tôi thật sự cầm không hết, liền gọi Giang Dương qua giúp đỡ. Mà quá là xui xẻo, lúc đi thì trời quang mây tạnh, ngàn dặm không có mây, nhưng khi trở về lại gặp mưa lớn. Tôi và Giang Dương không có phòng bị gì, lúc về tới nhà thì đã thành chuột l/ột. Tận cùng của xui xẻo, tôi ra ngoài còn quên đem chìa khóa nhà nữa cơ. Thế là tôi đành theo Giang Dương đến nhà cậu ấy. Phòng ngủ của Giang Dương có phòng tắm, cậu ấy vội vàng tìm cho tôi một bộ quần áo: “Anh mau đi tắm đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.” Chờ tôi tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Dương đang trần truồng. Tay mặc quần l/ót của cậu cứng đờ, mặt đỏ bừng. Tôi vội vàng xoay người trở vào phòng tắm. Nhìn qua gương, là khuôn mặt đỏ như mông khỉ của tôi. Trong đầu, là hình ảnh không thể xua đi được. Tôi cúi đầu nhìn xuống, trời đất ơi, nó lên rồi. Đậu má, tôi thế mà lại có phản ứng với một thằng con trai khác. Vài phút sau, tôi mới chậm rãi từ phòng tắm đi ra. Giang Dương không ở trong phòng ngủ, đi ra ngoài mới biết cậu đang ở phòng bếp. Cậu ấy nhìn thấy tôi, liền đi ra đưa cho tôi cái bát đang bốc hơi nóng: “Em nấu canh gừng, cho anh, nếu không ngày mai sẽ cảm mất.” Tôi vốn còn đang x/ấu hổ vì chuyện vừa rồi, thấy Giang Dương cũng không có phản ứng gì, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù gì người bị nhìn thấy cũng không phải là tôi, tôi có gì phải x/ấu hổ chứ. Tôi không chút do dự, bưng chén canh gừng một hơi uống sạch. Ba mẹ tôi tan ca đã là hơn mười một giờ, ăn lẩu xong lên giường ngủ đã là hai giờ sáng. Ngay khi được nằm trên giường, tôi đã ngủ ngay lập tức. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy tôi có chút hoài nghi nhân sinh. Tôi mơ một giấc mơ, là một giấc mộng xuân. Mộng xuân thì cũng chẳng có gì đáng nói nhưng nhân vật chính ở đây lại là Giang Dương. Hơn nữa giấc mơ này tôi đã thấy suốt trong mấy đêm liền. Mỗi lần nhìn thấy Giang Dương, tôi đều rất áy náy, dù sao trong giấc mơ cũng là tôi làm Giang Dương… Tâm tình bực bội, cũng không có hứng thú chơi game. Giang Dương nhìn tôi một cái: “Có phải anh khó chịu ở đâu không?” Cậu ngẩng đầu lên sờ sờ trán tôi, ngón tay hơi lạnh, trong lòng tôi chợt run lên. Không xong rồi, hình như tôi lại lên rồi. Tôi đẩy tay Giang Dương ra, cắm đầu bỏ chạy.