Gặp Được Vợ Yêu (FULL)
Chương 17 Ngoại Truyện 5
Hải Miên mang thai đến tháng thứ 9, vì vậy ngày dự sinh cũng đang đến gần. Mấy ngày nay, Minh Hạo không hề đến công ty, chỉ có ở bệnh viện chăm sóc Hải Miên.Hải Miên căng thẳng, nhưng cô cũng biết Minh Hạo còn căng thẳng hơn cả cô. Biểu hiện rõ ràng nhất là khi anh thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi ngồi trên đầu giường để trông nom chăm sóc Hải Miên. Ảnh mắt anh luôn chú ý tới bụng cô, chỉ cần có bụng cô hơi động một chút thì anh sẽ gọi bác sĩ tới ngay lập tức.Có một đêm, Hải Miên muốn đi vệ sinh, mở mắt dậy thì thấy Minh Hạo ngồi trên đầu giường, ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Hơn nửa đêm mà chứng kiến cảnh này đúng là sợ hết hồn, cô vô cùng bực mình ra lệnh bắt anh đi ngủ.Minh Hạo thấy vợ mình giận cá chém thớt, lập tức cuống cuồng vội vã cúi đầu nhận lỗi - Bà xã em đừng giận ,anh đi ngủ ngay còn nữa em đừng la to,sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe..Ngủ....ngủ thôi nào.. Anh nói xong thì cởi giày nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Hải Miên từ phía sau. Minh Hạo cả ngày đều cảm thấy căng thẳng, Dì cả cũng phải đau đầu vì anh, cảm thấy thằng nhóc này đang làm lố, âm thầm kéo Minh Hạo ra ngoài.. - Con cứ như thế sẽ tạo áp lực cho Hải Miên .Con bé đã căng thẳng,con không an ủi còn để nó nặng lòng vì con nữa sao.Thế nào con có bình tĩnh được hay không, nếu cứ thế này con về nhà, để Dì trông con bé. Minh Hạo vội vả lắc đầu.. - Con không về,con chỉ muốn ở cạnh vợ con lúc này.. Ngày bé con chào đời, ấy là một ngày cuối năm rất đẹp.Vào trời tờ mờ sáng, Hải Miên được đưa vào phòng mổ, sinh hạ một bé trai vô cùng mũm mĩm đáng yêu. Minh Hạo đặt tên cho con là Minh Khang, đây là cái tên mà hai vợ chồng trẻ,nhiều đêm vắt óc cau mày suy nghĩ ra . Từ khi gia đình thêm một thành viên mới, Minh Hạo cảm nhận được rõ ràng địa vị trong nhà bị tụt xuống thảm hại.Từ ngày có Tiểu Khang, một nửa thời gian và sinh lực của Hải Miên đã dành hết cho con. Vì thế mà Minh Hạo đã ca cẩm than phiền với cô rằng anh cảm thấy bản thân bị thất sủng không biết bao nhiêu lần.Mỗi lần Minh Hạo làm mặt nghiêm túc oán trách cô, Hải Miên chỉ cảm thấy chồng mình không phải một người đàn ông trong độ tuổi ba mươi mà là một nhóc con vô cùng ngây ngô.Mặc dù anh ngây thơ như vậy, ngoài miệng lúc nào cũng than rằng mình bị thất sủng các kiểu rồi làm vẻ tức giận với cô, nhưng thực ra anh còn chu đáo cẩn thận hơn cả cô nữa. Nhiều đêm anh đều lặng lẽ tỉnh dậy đắp lại chăn cho con rồi ôm cả hai mẹ con, cánh tay săn chắc vững vàng bảo bọc hai mẹ con vào lòng.Anh hiểu cô sinh con vất vả, vì vậy mỗi sáng sẽ dậy thật sớm nấu ăn cho cô, sau đó thay tã, lấy khăn lau mặt cho con trai. Đến khi cô tỉnh dậy sẽ chỉ cần cho con bú sữa là xong.Tiểu Khang rất nghe lời, chỉ thỉnh thoảng mới ẫm ĩ với mẹ. Nhưng mà hình như Tiểu Khang rất sợ ba, mỗi lần khóc òa lên mà nhìn thấy ánh mắt Minh Hạo thì ngay lập tức ngưng khóc, đúng là làm lạ.Thực ra Tiểu Khang không dính người lắm, cũng không thích cười, không khóc không nháo. Một mình nằm trong nôi không náo loạn, uể oải thì ngủ, tỉnh rồi thì ánh mắt lấp lánh nhìn trần nhà. Chỉ khi nào đói bụng mới khóc, nhưng cũng chỉ khóc mấy tiếng rồi thôi, cả ngày ngoan ngoãn không để người khác phải lo lắng. Nhóc con vô cùng khỏe mạnh, từ khi sinh ra đến giờ chưa ốm đợt nào. Nhắc tới điểm này, Hải Miên cảm thấy con trai chắc chắn được di truyền bởi ba, bởi vì ngày nào Minh Hạo cũng tập thể dục rèn luyện sức khỏe nên hệ miễn dịch rất tốt.Trước kia mỗi khi tan làm về nhà, dù Hải Miên lúc ấy đang làm gì đi nữa cũng sẽ chạy tới ôm chầm lấy anh. Vậy mà bây giờ... Chỉ khi nào không bận thì cô sẽ quay đầu chào anh một tiếng, còn đến lúc bận bù đầu, hay khi cho con trai bú sữa hoặc đang lúc thay tã cho con thì cô sẽ mặc kệ anh luôn.Ví dụ như ngày lễ tình yêu hôm nay, Minh Hạo vô cùng vui vẻ tay ôm hoa đi về nhà. Thế nhưng khi vừa mở cửa, phòng khách hiu quạnh không một bóng người.Anh thay dép đi lên tầng, mở cửa phòng ngủ thấy Hải Miên đang cho con bú sữa.Hải Miên nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu thì thấy Minh Hạo tay ôm hoa đang đứng ở ngoài. Cô khó hiểu ngơ ngác hỏi anh . - Nay ngày gì hả anh, sao anh mua hoa thế,tặng em à.? Tầm mắt Minh Hạo lại trôi về nơi mềm mại đầy đặn của Hải Miên, yết hầu bỗng siết lại, giọng anh khô khốc. - Hôm nay là ngày lễ tình nhân, em không nhớ sao ? Hải Miên mím môi cười một tiếng,quả là từ ngày có con trai,cô không còn quan tâm thứ gì khác . Cô vẫy tay với anh. - Ông xã, anh vào đây với em đi. Minh Hạo ôm hoa đi tới ngồi xuống cạnh cô. Hải Miên nghiêng người hôn lên má anh, giọng nói êm dịu ngọt ngào. - Ông xã, lễ tình nhân vui vẻ,cám ơn anh . Minh Hạo khẽ run, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.Hải Miên chỉ tay lên đầu giường, nói.. - Chút nữa cho Tiểu Khang bú xong,em sẽ cắm hoa. hơn.. Minh Hạo không thấy giận cô, mà lại thứ thương vợ mình nhiều Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại đứng lên, đặt hoa lên đầu giường rồi qyuay về ngồi xuống cạnh Hải Miên.Hải Miên vừa cho con bú vừa nói. “Đợi con ngủ rồi em bảo Thím Hoa coi dùm, hai vợ chồng ra ngoài ăn cơm nhé. Minh Hạo nghe cô nói thì bật cười. - Ui mừng rời nước mắt,rốt cuộc em cũng nhớ đến anh rồi . Hải Miên ngước mắt nhìn anh cười tủm tỉm. - Anh luôn đứng vị trí số một trong lòng em mà. Minh Hạo ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên bả vai cô, thấp giọng nói. - Em còn nói số một được đấy à, em không cảm thấy thời gian này em chẳng thèm quan tâm đến anh sao? Hải Miên chớp chớp mắt, quay đầu hỏi anh. - Hihi, anh đừng ganh tỵ với con trai mình nữa có được không ? Minh Hạo như rất tủi thân : Anh nào có.. Hải Miên : .... Một lát sau, Hải Miên cúi đầu lau miệng cho con, mơ hồ cảm thấy được một ánh mắt nóng bỏng đang chiếu thẳng vào người. Cô ngẩn ra, ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt ông xã nhà cô đang chăm chăm vào ngực mình. Hải Miên chu môi, theo phản xạ che người.. - Này anh nhìn gì thế ? Minh Hạo cúi đầu, mặt dày nói bên tai cô, giọng anh khàn đi.. - Bà xã anh cũng đói bụng .. Đói bụng ???? Mặt Hải Miên đỏ bừng, ôm con trai nhích sang một bên.. - Anh..anh không được tranh với con.. Cô nghiêng đầu, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác nhìn Minh Hạo chằm chăm. Minh Hạo nghe cô nói mà sững người, sau đó đột nhiên cảm thấy bực mình. Đấy rõ ràng là địa bàn của anh mà... Gió đêm man mát ngoài cửa, thổi bay đi từng tán lá nhành hoa. Ngoại trừ tiếng gió thổi, cả căn phòng chỉ còn một mảnh lặng yên, mọi thanh âm hỗn tạp cũng không thể nghe thấy, lặng đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc kêu.Hai vợ chồng ôm nhau thắm thiết nằm trên giường. Hải Miên đột nhiên xoay người, hai tay ôm eo Minh Hạo ánh mắt sáng ngời nhìn anh, thấp giọng nói. - Ông xã cám ơn anh.. Minh Hạo có chút ngạc nhiên, hỏi lại cô. - Bà xã ,sao thế em ? Hải Miên có chút ngại ngùng .. -Cảm ơn anh đã đến bên em,yêu em,cho em một bảo bối đáng yêu, một gia đình hạnh phúc.Anh có biết hay không,em cảm thấy mình rất may mắn. Ý cười ngập tràn trên môi nhưng ánh mắt cô lại trở nên hồng hồng ngập nước.
Minh Hạo cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.. - Ngốc quá, đáng lẽ anh mới là người phải cảm ơn em mới đúng chứ. Từ bé gia đình không hoàn chỉnh ,sự lạnh lùng tàn nhẫn của ba anh đã tạo cho anh một thế giới tăm tối.Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày .Anh sẽ có được một người vợ dịu dàng thương yêu, một gia đình ấm áp trọn vẹn, ấy là hai điều anh chưa bao giờ nghĩ tới trong đời mình. Hải Miên ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn anh. - Em yêu anh, Ông xã . Tình yêu như một thứ thuốc tinh thần đặc biệt, là liều thuốc hữu hiệu nhất để cảm hóa con người. Một người có những thói quen không tốt hoàn toàn có thể thay đổi tình nguyện do tình yêu. Khó có thể giải thích tại sao nhưng khi yêu một người, ta luôn muốn mang lại những điều hạnh phúc nhất cho người ấy. Bất cứ điều gì làm cho người ta yêu phải phiền muộn cũng khiến ta phiền muộn. Bất cứ điều gì mang lại niềm vui cho người yêu sẽ trở thành động lực để ta cố gắng đạt được.