Chương 21
Sau ngày hôm đó, Vệ Vô Hoàng đã hoàn toàn thay đổi.
Thái độ quyết tâm của hắn khiến mọi người trong phủ đều phải kinh ngạc.
Hạ nhân trong phủ thậm chí còn đ/á/nh cược, đ/á/nh cược rằng hắn chỉ có thể kiên trì được vài ngày.
Ngày tháng trôi qua, tổ mẫu và phụ thân cũng nhận ra lần này Vệ Vô Hoàng rất quyết tâm và rất khác so với con người trước đây.
Phụ thân còn cố ý mời một vị đồng môn đến dạy học cho Vệ Vô Hoàng.
Cho dù hắn thi không đỗ Trạng Nguyên, nhưng học thêm chút tri thức cũng rất tốt.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Vô Hoàng ôn hòa hữu lễ, mỗi lời nói cử chỉ đều cực kỳ giống thi sinh sĩ tử.
Đám bạn hữu của hắn còn tưởng hắn đang diễn trò, nên đã vui vẻ kéo nhau đến nhà hắn và rủ hắn đi Túy Hương lâu.
Vệ Vô Hoàng cự tuyệt.
Bọn họ có chút tức gi/ận, dứt khoát quở trách Vệ Vô Hoàng:
“Vệ Vô Hoàng ngươi đang giả bộ làm cái gì, ở thành Tây Châu ai mà không biết ngươi là một công tử không có học vấn, không nghề nghiệp. Đừng tưởng rằng lần trước thắng cuộc thi thơ ở Phất Tụ lâu thì nghĩ rằng mình tài giỏi , ai mà biết có phải ngươi dùng tiền gian lận hay không?”
“Huynh đệ bọn ta vì nể mặt mũi của ngươi, mới rủ ngươi cùng đi chơi với bọn ta, đúng là tên không biết điều.”
“Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, nếu còn không đi thì...”
Sau khi Vệ Vô Hoàng hạ quyết tâm thi đỗ Trạng Nguyên, đầu óc hắn cũng khá hơn trước rất nhiều.
Lúc bọn họ vào đến cửa, Lai phúc đã mời ta đến.
Ta đứng phía sau bình phong, rất tức gi/ận khi nghe đám ăn hại này không ngừng mắ/ng ch/ửi, ta tức đến không chỗ phát tiết.
Ta cầm cây Th/iêu Hỏa Côn múa đến uy vũ sinh uy, đ/á/nh đám ăn hại một trận cho song thân họ không thể nhận ra.
Bọn họ đ/au đớn đến nghiến răng nghiến lợi , thề sẽ không để cho ta được yên ổn.
Ta chỉ mỉm cười.
Tối đêm đó, ta mang theo bàn tính và giấy v/ay n/ợ tìm đến nhà của những gã này, bảo bọn họ phải trả tiền n/ợ cho Vệ Vô Hoàng.
Thế nên mọi người cần đọc nhiều sách hơn, nếu không sẽ bị lừa ch*t mà không biết.
Chẳng hạn như Vệ Vô Hoàng, trước đây hắn không có bạn bè, bị đám công tử vô tích sự đó lừa gạt, coi tiền như rác, kết quả Vệ Vô Hoàng bị họ lợi dụng còn bị kh/inh thường nữa.
Cũng may, hắn từng đọc sách, biết v/ay tiền cần phải viết giấy n/ợ.
Ta khí lực lớn, đ/á/nh cho đám người đó thành đầu lợn, tất nhiên bọn họ không còn dám kiêu ngạo như trước.
Lúc ta hồi phủ, Vệ Vô Hoàng đứng ở cửa và cầm tay ta hỏi:
“Miên Miên, nàng có đ/au không?”
Tôi lắc đầu:
“Ta không đ/au, m/áu kia là của người khác.”
Bọn nha hoàn đang trốn ở góc tường nghe lén, không khỏi hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Thúy Cúc càng thêm kính nể.
Thúy Cúc: “Hà hà hà.”
Người liền rời đi, chỉ nhìn một cái và không nói gì.