Chương 22

Đang cập nhật
Cập nhật:
Không còn bị “bạn hữu” quấy rầy, Vệ Vô Hoàng càng học càng chăm chỉ hơn. Thư phòng của hắn thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng sách. Phần lớn thời gian, là tiếng bút soàn soạt. Bọn nha hoàn bắt đầu suy đoán, Vệ Vô Hoàng có phải đang giả bộ đọc sách hay không. Giống như Trương công tử thành nam, mỗi ngày đều đọc sách, nhưng kết quả điểm thi lần nào cũng trượt. Vệ Vô Hoàng không giả vờ. Hắn rất nghiêm túc học. Đọc sách không cần lớn tiếng, chỉ cần dụng tâm là đủ rồi. Trong thời gian Vệ Vô Hoàng đi học, ta xử lý việc kinh doanh ở cửa hàng son phấn. Hứa Hán Thanh trồng hoa hồng rất tốt, dùng nó điều chế thành son có hương hoa nhàn nhạt, các cô nương trong thành rất thích nên đã đổ xô tìm m/ua sản phẩm này. Việc kinh doanh son phấn càng ngày càng phát triển. Lúc cửa hàng son phấn thứ ba mở tiệc khai trương, Triệu tiểu thư đã gửi thư chúc mừng cho ta. Triệu tiểu thư chưa kịp đến tìm ta thì ta đã có việc tìm đến nàng ấy. Lúc cùng Hứa Hán Thanh nghiên c/ứu son phấn, ta phát hiện có một loại hoa, dùng để nhuộm ra màu vải rất đẹp. Đặt ở cửa hàng son phấn, rất nhanh đã b/án hết hàng. Triệu gia đứng đầu trong nghề nhuộm vải, Triệu tiểu thư càng có tầm nhìn xa trông rộng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Triệu tiểu thư ôn thanh nhỏ nhẹ, tài ăn nói lại bất phàm. Lắng nghe cô ấy là một niềm vui. “Thiếu phu nhân vì sao lại nhìn ta như vậy?” Ta nhìn Triệu Kỳ Ngọc rất lâu, khiến nàng tưởng trên mặt nàng có vấn đề gì. “Ta thấy tiểu thư cực kỳ xinh đẹp.” Các cô gái trò chuyện rất thoải mái. Chỉ cần vài lời khen chân thành là đã có thể trở thành bằng hữu của nhau. Ta đã thương lượng việc kinh doanh vải “Tấn Vân” với nàng ấy. Triệu tiểu thư đã đồng ý và cực kỳ hào phóng với ta. Vệ gia đưa phương thức nhuộm vải cho Triệu gia, Triệu gia sẽ trả lại cho Vệ gia năm trăm lượng bạc và một phần doanh thu từ việc buôn b/án vải. Bàn chuyện kinh doanh xong, ta vốn định giữ Triệu tiểu thư lại trong phủ dùng bữa cơm. Nhưng ở cửa hàng vải đã xảy ra một số chuyện, Triệu tiểu thư thật sự không thể không trở về. Vì chuyện kinh doanh này, qu/an h/ệ giữa ta và Triệu tiểu thư càng ngày càng thân thiết. Ta gọi nàng là Kỳ Ngọc tỷ, nàng gọi ta là Miên Miên. Qua dịp tết, Kỳ Ngọc tỷ tỷ liền đi xuống phía Nam mở rộng việc kinh doanh. Việc thi cử Vệ Vô Hoàng rất có tiền đồ, ngay kỳ thi Hương hắn đã đứng đầu. Nhưng khi hắn vào kinh thành thi thì lại mắc bệ/nh nặng. Sau khi trở về, hắn đã ốm dường như đến mức kiệt sức. Ta cùng hắn đến chùa sinh quẻ, cầu mong mọi chuyện bình an. Vệ Vô Hoàng đột nhiên trở nên hào hứng, hắn bèn hỏi Phó sư phụ về nhân duyên của mình. Hỏi xong, sư phụ nói: “Công tử sẽ cưỡi ngựa qua các con phố để gặp lại lương duyên.” “Điều này có nghĩa là gì?” “Mệnh số của công tử rất tốt, sở cầu sở nguyện đều sẽ ứng nghiệm. Chỉ là nhân duyên có chút trắc trở, phải trải qua một lần hòa ly thì mới có thể bên nhau đến già.” Ồn ào như vậy, làm cho bệ/nh tình của Vệ Vô Hoàng được tiêu tan. Đó là bởi vì hắn đã (rất tức giận_nỗi trận lôi đình với Phó sư phụ), nếu ta không kéo hắn đi, thì suýt nữa hắn đã đ/ốt chùa luôn rồi. Ta đọc sách không nhiều lắm, nhưng ta cũng hiểu lời sư phụ nói. Lương duyên của Vệ Vô Hoàng không phải là ta.