Chương 3
“Nhìn cho rõ ràng nhé, đây là thư hoà ly! Bổn thiếu gia mới không cần cô cái đồ x/ấu xí!”
“Đây chính là thư hoà ly sao?”
Ta vui sướng cầm lên, bảo hắn đọc cho ta nghe.
“Nương tử của ta......”
Vệ Vô Hoàng vừa đọc hết bốn chữ, liền không đọc được nữa.
Àh, thì ra hắn vẫn chưa biết tên của ta.
“Miên Miên, Lâm Miên Miên.” Ta nhắc nhở hắn.
“Bút đây, cô tự viết đi.”
Đây là lần đầu tiên ta ở trong một thư phòng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên ta được chạm vào cây bút.
Trước đây, ta đều đứng ở ngoài lớp, nghe lén lão tú tài dạy học.
Sau đó, dùng nhánh liễu để viết chữ trên đất.
Những con chữ cũng là ta tự mình sáng tạo.
“Lâm Miên Miên” ba chữ được viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như gà bới.
Vệ Vô Hoàng cười đến chảy ra nước mắt.
“Lâm Miên Miên, cô thật là vừa x/ấu vừa ngốc!”
Cười xong, hắn lại khóc.
“Số ta thật là khổ quá mà, lại phải cưới một nữ nhân vừa x/ấu vừa ngốc như cô về nhà, ta thật thảm hại mà!”
Hắn càng khóc, ta lại càng hành hạ cho hắn khóc to hơn.
Vì Vệ Vô Hoàng còn phải viết chữ, thế nên ta cũng nhẹ nhàng hơn tối qua một chút.
Ta đã cùng hắn vật lộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng học được chữ "Lâm" trong Lâm Miên Miên.
Náo lo/ạn với nhau cả buổi như vậy, đã làm lỡ mất bữa sáng.
Vệ gia lại không dùng bữa trưa.
Một lúc sau, ta nghe tiếng bụng của Vệ Vô Hoàng réo "Ùng ục".
“Chàng có muốn dùng thử món trứng rán không? Ta rán trứng rất thơm và ngon đó.”
Hôm qua lúc đến Vệ phủ, ta đã hỏi thăm về mọi thứ.
Vì Vệ Vô Hoàng rất kén chọn, cho nên phải có một căn bếp đặc biệt để phục vụ riêng cho hắn.
“Trứng rán sao? Lâm Miên Miên, cô nghĩ ta là loại người gì?”
Thanh âm của hắn mang theo sự tức gi/ận.
Ta đ/á/nh tơi mười quả trứng, bắt đầu làm nóng chảo với mỡ heo, sau cùng rắc lên một nắm hành hoa trước khi cho ra đĩa.
Sau đó, ta lại trộn cơm với mỡ và rưới thêm một ít xì dầu.
Hương vị thật sự tuyệt vời.
Vệ Vô Hoàng trừng mắt nhìn ta với nét mặt khó tin.
“Lâm Miên Miên cô là heo thành tinh à? Bát cơm kia cô ăn hết rồi sao! Cũng không thèm để cho ta một miếng.”
Ta không cho hắn biết, ta đã không làm phần cơm cho hắn.
Vệ Vô Hoàng đã bắt đầu tức gi/ận, cuối cùng cũng nhớ đến giờ phải đi thỉnh an tổ mẫu.
“Cô chờ đó cho ta, nếu như hôm nay ta không thể đuổi cô ra khỏi nhà, thì sau này ta sẽ mang họ của cô.”
Ta nuốt miếng cuối cùng và gật đầu.
Đây là bữa ăn no nhất mà ta từng được ăn.