Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
Lúc ta đến gặp Vệ Vô Hoàng, trời cũng đã tối. Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn mặc hỉ phục nằm ở trên giường. Nhìn từ xa, quả thật không giống người sống. Ta lại gần, rồi lại tựa đầu vào ng/ực hắn để lắng nghe tiếng tim đ/ập và xem hắn còn thở hay không. Cũng may, hắn chưa ch*t. Có lẽ vì đầu ta quá nặng, nên đã làm Vệ Vô Hoàng tỉnh giấc. Hắn ho không ngừng. Một lúc sau, hắn mới chú ý đến sự có mặt của ta, nhướng mày: “(Cái thứ x/ấu xí này ở đâu ra vậy?_Yêu quái này ở đâu ra vậy?)” Vệ Vô Hoàng rất tuấn tú, tuấn tú hơn tất cả những nam nhân mà ta từng gặp. Nhưng hắn lại dám chê ta là đồ (x/ấu xí_yêu quái)! Ta nhịn không được mà đ/á/nh hắn một cái: “Ta là nương tử của chàng, tổ mẫu đã dặn hai chúng ta phải sống (tương kính_ tử tế) với nhau, chàng không được phép nói ta như vậy.” Vệ Vô Hoàng thở hổ/n h/ển: “Nương tử sao, người ta yêu chỉ có tiểu thư nhà họ Triệu, nàng ấy dịu dàng lại hiền thục. Còn cái thứ x/ấu xí như cô, không xứng làm nương tử của ta!” “Ta rất khỏe, đ/á/nh người cũng rất lợi hại, chàng còn nói như vậy, ta sẽ đ/á/nh chàng!” Vệ Vô Hoàng là một nam tử có chính trực, bị ta hành hạ nửa canh giờ, cũng chỉ yên lặng rơi lệ, không dám lên tiếng. Làm tân nương quá mệt mỏi, mệt đến mức ta cư nhiên nằm lên người Vệ Vô Hoàng ngủ thiếp đi. Trên người hắn thoang thoảng mùi dược liệu nhàn nhạt, làm cho người khác có cảm giác rất an tâm. Mệt mỏi trải qua nửa đêm,hai tay Vệ Vô Hoàng bị ta đ/è đến tê cứng. Sáng sớm, sau khi hắn tỉnh giấc việc đầu tiên hắn làm là viết thư hoà ly.