Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú)

Hải Kiều
Cập nhật:

Chương 434 Hạnh phúc đến nhanh như vậy sao?

"Giám đốc Tần, chuyện của chúng ta, thật sự không có cách nào thương lượng lại hay sao?", Mao Hinh cau mày hỏi. "Có chứ! Uống rượu xong có thể chấm dứt hợp đồng!", Tần Kiệt nói. "Cậu...", Mao Hinh bế tắc. Cô ta thực sự không muốn lãng phí thời gian hai tháng rưỡi trong một siêu thị cỏn con như Kiệt Tuyết. Nó không đáng. "Được! Tôi sẽ uống! Hy vọng cậu nói lời phải giữ lấy lời! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Mao Hinh cầm một chai rượu Bạch Vân Biên lên, mở hộp bao bì sau đó lấy một chai rượu Bạch Vân Biên bên trong ra. Đây là rượu trắng 40 độ. "Chị Mao Hinh, đừng uống!", Tiểu Lý lo lắng nói. Một chai Bạch Vân Biên đó, một khi uống vào sẽ không chống được đâu. Dạ dày chắc chắn sẽ bị bục thủng. Đến lúc đó xảy ra tai nạn chết người thì phải làm sao? "Tiểu Lý, tôi biết cô lo cho tôi! Yên tâm, không sao đâu! Mấy năm nay, tôi cũng đã đến rất nhiều buổi xã giao! Cũng có chút tửu lượng! Không phải chỉ là một chai Bạch Vân thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Tôi uống được!" "Nhưng...", Tiểu Lý vẫn rất lo lắng. "Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Mao Hinh mở nắp rượu, nâng chai rượu lên đặt lên miệng. Cô ta ngửi thấy mùi nồng của rượu, có chút khó chịu. Nhưng nghĩ đến chuyện hợp đồng, cô ta đành phải cắn răng rót vào miệng. Ừng ực~ Ừng ực~ Rượu trắng chảy xuống như nước sôi vậy. Chẳng mấy chốc, ước chừng cô ta uống được hơn 100ml rồi. Thấy vậy, sắc mặt Tiểu Lý trở nên kinh hãi, cô ta vô cùng lo âu. Cô ta mong người uống rượu là mình chứ không phải là Mao Hinh. Chẳng bao lâu sau. Mặt Mao Hinh đỏ bừng lên. Thoạt nhìn có vẻ đã ngà ngà say. Nếu uống tiếp, phỏng chừng cô ta sẽ ngã xuống mất. Chính vào lúc này, cô ta phát hiện chai rượu đã bị người khác tóm lấy. Ngẩng đầu lên nhìn. Người giật lấy chai rượu hóa ra lại là Tần Kiệt. “Cậu làm gì vậy?”, Mao Hinh nói: “Tôi còn uống được!” “Đừng uống nữa! Được rồi!”, Tần Kiệt cướp chai rượu qua. Ban nãy anh mới chỉ là đang thăm dò, trêu đùa một chút mà thôi, anh cũng không muốn để cho Mao Hinh uống hết một chai rượu. Anh không phải là kẻ ngốc. Một chai Bạch Vân Biên, một người đàn ông như anh còn không uống được. Vậy thì Mao Hinh, một người phụ nữ như cô ta có thể uống hết được chắc? Sao có thể. Hơn nữa, mặt Mao Hinh đỏ lên hết cả rồi. Nếu uống tiếp sẽ xảy ra chuyện mất. “Đưa cho tôi! Tôi vẫn uống được mà!” Mao Hinh vươn tay ra chộp lấy. Nhưng lại bị Tần Kiệt bắt được. “Cậu lấy rượu của tôi làm gì? Để cho tôi uống! Cậu không cho tôi uống, sao có thể chấm dứt hợp đồng được?”, Mao Hinh ồn ào. “Cô ghét siêu thị Kiệt Tuyết như vậy sao?”, Tần Kiệt hỏi. “Không phải là ghét, mà là tôi không muốn ở đây hai tháng rưỡi! Không có lợi cho tôi!”, Mao Hinh nói. “Ồ! Hóa ra là như vậy!”, Tần Kiệt cười. “Cậu cười gì? Đưa cho tôi uống!”, tay kia của Mao Hinh giật lấy. Đáng tiếc nó đã bị Tần Kiệt chặn lại. “Không cần uống nữa! Có thể chấm dứt hợp đồng rồi!”, Tần Kiệt nói. “…”, Mao Hinh cho rằng mình đã nghe nhầm. Phải mất một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Cậu nói thật sao? Hay là cậu vẫn đang đùa tôi?” “Đương nhiên là thật rồi!”, Tần Kiệt gật đầu nói: “Có ba điều kiện. Thứ nhất, hoàn trả 150 ngàn tệ! Thứ hai làm khách mời trong vòng ba ngày, đưa ra một số lời nhận xét! Thứ ba, không được để cho Tôn Ngọc Phương biết tôi là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết! Nếu cô làm được, có thể sửa đổi hợp đồng!” “Cậu…nói thật chứ?”, Mao Hinh luôn cảm thấy không đúng cho lắm. Hạnh phúc đến nhanh như vậy sao? Bánh nướng từ trên rời rơi xuống? Làm sao cũng không tin được nhỉ?