Chương 6+7
6.
Vào một buổi tối, không trăng không sao.
Liễu Văn Oanh bị Triệu sóc phái người đưa đến tiệm th/uốc ở ngoại ô kinh thành.
Chàng ấy đến phòng ta, trên người mặc một bộ cẩm bào màu xanh cùng với khí chất lịch lãm của chàng đẹp như trúc như ngọc.
Ta nhìn dung mạo anh tuấn của chàng, trong lòng chỉ cảm thấy đ/au nhói.
Nếu như ta chưa hề yêu Triệu Sóc thì cứ mặc kệ thôi.
Trùng hợp thì ngược lại.
Khi ta đích thân theo cha đến kinh thành, ta tham gia trận đấu mã cầu cùng các công tử. Ở phía trước chuồng ngựa, ngựa của ta đột nhiên hoảng lo/ạn chạy thật nhanh khiến mọi người không khỏi h/oảng s/ợ tránh né.
Chỉ có một mình Triệu Sóc tiến lên, cố gắng kéo lại dây cương ngựa.
Chàng đỡ ta đang h/oảng s/ợ từ trên ngựa xuống đất, tướng mạo như thanh phong tễ nguyệt: “Tại hạ là Triệu sóc.”
*Thanh phong tễ nguyệt: vẻ ngoài điềm đạm, đẹp đẽ.
Con trai đ/ộc nhất của Vĩnh Lạc Hầu phủ, một tiểu Hầu gia cao quý vô cùng.
Vốn cho rằng duyên phận đã chấm dứt tại đây. Nào ngờ mấy năm sau, ta đang ở quê nhà tại Giang Nam, nghe được tin chàng đích thân đến cầu thân ta.
Phụ mẫu đều rất hài lòng, Triệu Sóc tuấn tú, lịch sự, thân phận lại tôn quý, còn chưa kể đến nề nếp của Vĩnh Lạc Hầu phủ vô cùng thanh cao, không cho phép nạp thiếp.
Thế là người nhà và ta đều cảm thấy vô cùng yên tâm về mối hôn sự này.
Chính vì quá yên tâm, cho nên dẫn đến việc chúng ta không sai người đi kinh thành tìm hiểu về quá khứ của Triệu Sóc.
Giờ phút này, Triệu sóc đi đến bên cạnh ta, từ phía sau ôm lấy ta.
“Chỉ âm.”
Chàng khẽ gọi: “Nàng cảm thấy không vui sao?”
“Không vui thì có thể ph/ạt ta.”
Ta cười khổ: “Hoàng Thượng ph/ạt người thì đều phải suy nghĩ cẩn thận, ta làm sao dám tùy tiện được.”
“Có việc Hoàng Thượng ph/ạt không được nhưng phu nhân của ta có thể ph/ạt.”
Triệu Sóc hà hơi vào bên tai ta: “Phu nhân nói đi. Nàng muốn ph/ạt như thế nào?”
Trong lòng ta rối lo/ạn.
Vô số suy nghĩ chạy lo/ạn khắp lồng ng/ực.
Ta đã nghĩ sẽ đẩy Triệu sóc ra, nói cho chàng ấy biết kẻ bất trung không xứng đáng để ta lưu luyến.
Lại muốn vội vã ôm lấy chàng, nói với chàng rằng chúng ta đã bái thiên địa, trở thành một đôi cả đời này.
Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc bầu trời đêm cuối cùng đã đổ mưa to.
Tiếng mưa gió lớn vô cùng, xen lẫn vào đó có tiếng mèo con kêu inh ỏi.
Một lát sau, ta nghe được giọng thị nữ bối rối: “Liễu cô nương, cô không thể đi vào…”
Sắc mặt Triệu Sóc thay đổi.
Chàng xông vào trong mưa, giọng nói lạnh lẽo: “Liễu Văn Oanh, đây là viện của phu nhân ta. Tại sao cô dám đến đây?”
“Ta đã nói rồi, ta và cô không cần gặp lại, cô còn không biết tốt x/ấu…”
Triệu Sóc nói được một nửa, thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì chàng nhìn thấy rõ, Liễu Văn Oanh bước ra từ trong cơn mưa to như trút nước, toàn thân ướt đẫm, trên tay ôm ch/ặt một con mèo nhỏ, dùng thân thể bảo vệ nó.
“Oanh Nhi... Oanh Nhi không nghĩ sẽ gây thêm phiền toái cho Hầu gia.”
Ả ta nói khẽ, toàn thân lạnh buốt, r/un r/ẩy.
“Nhưng mèo con này chạy vào phủ, nó là quà mà Hầu gia tặng cho ta. Ta sợ nó xảy ra chuyện, nên đành mặt dày vô sỉ c/ầu x/in người gác cổng cho ta vào trong.”
“Hầu gia, có lẽ là nó nhớ ngài…”
Liễu Văn Oanh ôm mèo con, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Sóc.
Ả muốn tiến tới, đem mèo con đưa vào trong lòng Triệu Sóc.
Nhưng mà bước chân ả yếu ớt, vừa tiến tới liền ngã, ngồi trên mặt đất, ả dùng hết toàn lực lần nữa đứng dậy, tay vẫn ôm mèo con: “Hầu gia…”
Liễu Văn Oanh liêu xiêu như sắp ngã, thấy nói gì cũng vô ích, nên liền muốn té ngã về sau.
Triệu Sóc rốt cuộc cũng kiềm chế không nổi. Chàng tiến lên một bước, ôm Liễu Văn Oanh toàn thân ướt đẫm vào trong lòng.
Liễu Văn Oanh suy yếu vùi vào trong lòng Triệu Sóc, ngước mắt nhìn về phía ta.
Chúng ta đối mặt nhau cách một bức màn mưa.
Trong mắt của ả như vừa ch/áy lên tia lửa h/ận, vừa đắc ý.
H/ận ta đoạt đi Triệu Sóc của ả.
Đắc ý vì ả đã đoạt trở về.
Tiếng mưa tuy rơi rất lớn.
Nhưng mà trong lồng ng/ực của ta lại vô cùng lãnh đạm.
Những suy nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn lại một sự lựa chọn.
Ta mặc kệ đôi uyên ương số khổ này ôm nhau trong mưa, quay người đi về phía cửa sau.
“Chuẩn bị kiệu, đi vào cung gặp Thái Hậu.”
7.
Kiệu của ta đi ra từ cửa sau, nhưng chưa đi được nửa đường thì một con ngựa đen từ phía sau đuổi đến, chặn ở trước mặt.
Người trên ngựa nhảy xuống, đi thẳng tới trước kiệu, mở rèm ra.
Một tia chớp vụt qua bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt của chàng.
Cả người Triệu Sóc ướt sũng, nước mưa từ tóc mai chàng chảy xuống.
Đôi mắt u ám của chàng nhìn về phía ta, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn bình thường:
“Chỉ Âm, nàng đi làm gì?”
Ta quay đầu nhìn chàng, nói từng chữ: “Xin, chỉ, hoà, ly.”
Bốn chữ này vừa nói ra, ta thấy rõ trong mắt Triệu Sóc loé qua một tia hoảng lo/ạn.
“Chỉ Âm, chuyện này không phải trò đùa đâu.”
“Không đùa.” Ta trầm giọng nói.
“Tô Chỉ Âm!” Đột nhiên Triệu Sóc nổi gi/ận.
“Nàng là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này, những lời như hoà ly, ta không muốn từ miệng nàng nghe thấy lần thứ hai.”
Chàng hét lên với kiệu phu: “Hồi phủ!”
Kiệu phu sửng sốt, nhất thời không động đậy gì.
“Phu nhân nóng gi/ận, các ngươi cũng làm lo/ạn theo sao?” Triệu Sóc giơ roj ngựa lên, vung về phía kiệu phu: “Hồi phủ!”
Suy cho cùng thì kiệu phu vẫn sợ chàng, thay đổi phương hướng.
Sự tuyệt vọng trong lòng như muốn tràn ra ngoài, ta đẩy Triệu Sóc ra, muốn nhảy từ trên kiệu xuống.
Chàng tóm lấy ta, rồi kéo ta vào trong lòng, ta muốn giãy giụa, nhưng bị chàng giữ ch/ặt lấy.
Nụ hôn lạnh lẽo kèm theo mùi nước mưa rơi xuống môi ta, chặn lại tiếng la hét của ta.
Ta không đẩy được chàng, chỉ có thể dùng răng cắn thật mạnh lên đó, mùi m/áu tanh tràn ngập ra, nhưng thế mà Triệu Sóc không tránh, hồi lâu sau, chàng buông ta ra, lau vết m/áu trên môi.
“Không sao, Chỉ Âm.” Giọng của chàng trầm thấp dịu dàng: “Ta biết nàng tức gi/ận.”
“Ph/ạt ta sao cũng được, ph/ạt xong rồi thì theo ta trở về nhé.”
Ta bị Triệu Sóc cưỡng ép đưa về phủ.
Chàng bế ta từ trên kiệu xuống, đêm mưa nhấn chìm tiếng hét của ta, ta bị bế cả đoạn đường đi qua viện.
Vốn dĩ trong viện đó trồng đầy hoa cỏ, khi ta vừa gả vào, Triệu Sóc biết ta thích hoa, bèn tự tay trồng từng cây một.
Nhưng trong cơn mưa lớn, tất cả hoa đều rơi từ thân xuống, chỉ còn lại mặt đất đỏ thẫm bị tàn phá.
Ta bị Triệu Sóc bế vào giường lớn trong phòng ngủ, chàng muốn hôn ta, ta lập tức đ/ập vỡ bình hoa sứ ở đầu giường.
Mảnh sứ bị ta cầm trong tay, nhắm chuẩn vào chàng, bởi vì cầm quá ch/ặt, nên tay ta bị c/ắt vào, m/áu màu đỏ sẫm dọc theo mảnh sứ trắng chảy xuống, nhìn mà hoảng hốt.
“Đừng qua đây.” Ta khàn giọng nói.
Triệu Sóc vẫn muốn tiến tới: “Chỉ Âm…”
Chàng không sợ.
Vì thế ta đặt ngang mảnh sứ lên trước cổ: “Còn tiến thêm một bước nữa, ta thật sự làm được đấy.”
Bước chân của Triệu Sóc dừng lại.
Chàng lùi sau một bước: “Nàng đừng làm hại bản thân, ngày mai chúng ta lại nói.”
“Chỉ Âm.” Khi Triệu Sóc ra khỏi phòng, nhẹ giọng gọi tên ta: “Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ, đây là lời thề của ta trong ngày tân hôn, ta tuyệt đối sẽ không làm trái nó.”
Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi, trong mắt Triệu Sóc thế mà lại mơ hồ có nước mắt.
Nhưng ta mệt rồi, không muốn nghiên c/ứu sâu.
“Cút.”
Triệu Sóc rời đi rồi.
Một mình ta bị giữ lại trong phòng, cuối cùng nắm lấy mảnh sứ, mê man ngủ mất.
Khi tỉnh dậy, bàn tay bị c/ắt vào đã được băng bó, tất cả đồ vật sắc nhọn trong phòng đều bị cất đi hết.
Ngoài cửa mơ hồ có bóng người chuyển động, là gia tướng của Triệu Sóc, bọn họ bao vây toàn bộ phòng ngủ lại.
Ta chống người dậy, lập tức cảm thấy đ/au đầu như búa bổ, toàn thân như đổ đầy chì, cả người lại ngã xuống giường.
Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đi vào.
“Đêm qua phu nhân dính mưa, bệ/nh rồi ạ.” Trong tay nàng ta là bát th/uốc: “Hầu gia đã gọi lang trung đến xem qua rồi ạ, đích thân nhìn chằm chằm nô tài sắc th/uốc, còn dặn dò nô tài rất nhiều điều nhỏ nhặt để chăm sóc phu nhân đó ạ.”
“Hầu gia thật là vô cùng yêu thương phu nhân.”
Ta nhìn miệng của nha hoàn đang nói liên tục trước mặt, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Ngọc Thư đâu?” Ta đẩy bát th/uốc mà nha hoàn đưa đến bên môi: “Và cả Ngọc Hoạ và Ngọc Cầm nữa, gọi các nàng đến hầu hạ ta.”
Đây là những cô nương từ Giang Nam theo ta gả qua đây, chân chính là người của bản thân trong Hầu phủ này, nhưng lúc này các nàng ấy đều không ở đây, hầu hạ ta là nha hoàn bên cạnh Triệu Sóc.
Nha hoàn hơi sững lại, đang không biết trả lời như thế nào thì Triệu Sóc đi vào.
“Các nàng ấy đều được thu xếp ổn thoả rồi.”
Trong lòng tức sôi m/áu, ta cắn ch/ặt môi: “Triệu Sóc, các nàng cũng bị chàng giam lỏng rồi, có phải không?”
Triệu Sóc không trả lời ta, chàng cầm lấy bát th/uốc trong tay nha hoàn. Nha hoàn biết điều rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.
“Ta không đối xử khắt khe với các nàng, chỉ là không để các nàng ấy ra khỏi viện mà thôi.” Triệu Sóc khuấy th/uốc trong bát: “Ta sợ các nàng ấy đến cung của Thái Hậu nói nhăng nói cuội, quấy nhiễu là tội đó.”
Dường như ta sắp tức đến cười luôn rồi.
“Triệu Sóc, chàng định cứ nh/ốt ta như vậy sao?”
“Đương nhiên là không.” Triệu Sóc thử nhiệt độ của th/uốc, có lẽ cảm thấy nóng nên thổi qua: “Chỉ Âm, đợi nàng không tức gi/ận ta nữa, chúng ta vẫn sẽ giống như lúc trước.”
“Bây giờ ta không thể để nàng đi được, ta sợ nàng rời khỏi ta.”
Chàng thổi ng/uội th/uốc, đưa đến bên môi ta.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng.
Chàng nhìn ta, bất lực cười: “Nghe lời.”
“Ngoan ngoãn uống th/uốc đi, chè ta cũng chuẩn bị hết rồi.”
Quả nhiên, bên cạnh tay của chàng, còn để một bát chè nấm tuyết hạt sen.
Khi ta vừa gả đến kinh thành, bởi vì lạ nước lạ cái nên đã bị bệ/nh một lần. Lúc đó Triệu Sóc cũng tự mình bón th/uốc cho ta, ta sợ đắng, nên lần nào chàng cũng gọi người nấu chè trước, dỗ ta uống đắng xong, rồi lại ăn ngọt.
Chàng không hiểu rằng có những thứ đắng không thể dùng ngọt để kết thúc được.
Ta cầm lấy bát chè nấm tuyết, trực tiếp úp lên người Triệu Sóc.
Nước chè đặc quánh chảy xuống, trường bào trắng như mây của chàng lập tức trở nên vô cùng bẩn thỉu.
Triệu Sóc cụp mắt xuống, lông mi r/un r/ẩy, giống như đang kìm nén cơn gi/ận.
Xuất thân của chàng cao quý, dường như từ trước đến giờ chưa từng có ai vô lễ với chàng.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến chàng khi còn trẻ ngông cuồ/ng đến vô pháp vô thiên, có thể vì một ca kỹ mà náo lo/ạn làm cả thành xôn xao.
“Triệu Sóc, xin chàng, đừng giày vò lẫn nhau nữa.” Đầu ta đ/au như muốn nứt ra, mỗi chữ đều phải dùng toàn bộ sức lực: “Cưới Liễu Văn Oanh quả thực phải chịu đựng những lời đồn đại, nhưng mà trừ những lời đồn ra, ai lại thật sự có thể làm gì được Vĩnh Lạc Hầu chàng?”
“Càng huống hồ, chàng cũng không phải là người sợ những lời đồn đại.”
“Lúc đầu cưới ta, chẳng qua là vì Lão phu nhân, bây giờ Lão phu nhân đã cưỡi hạc quy thiên*, chàng cũng tận hiếu rồi, cần gì phải giữ ta ở lại Hầu phủ này?”
*Cưỡi hạc quy thiên: qu/a đ/ời
Ta đợi Triệu Sóc nổi gi/ận với ta.
Nhưng chàng không có, sau chốc lát, chàng lấy khăn tay, lau vết bẩn trên ng/ực mình.
“Cưới nàng, là vì Tô Chỉ Âm là người mà ta muốn gắn bó cả đời, không phải bởi vì mẫu thân ta.”
Chàng nghiêm túc nhìn vào mắt ta.
Ta dùng tiếng cười giễu cợt để trả lời chàng.
Triệu Sóc đứng lên.
Ta cảm nhận được, sự nhẫn nại của chàng đã cạn kiệt rồi.
“Ta biết, nàng để ý quá khứ của ta và Liễu cô nương, không tin những lời ta nói bây giờ.”
“Nếu đã như vậy, ta sẽ chuộc thân cho ả ta, sau đó lập tức chọn một mối hôn phối khác, ả ta gả đi rồi, phu thê chúng ta vẫn sẽ giống như cuộc sống lúc trước, được không?”
Không được.
Ta rất muốn nói với Triệu Sóc, không được.
Nhưng ta kiệt sức rồi, mà Triệu Sóc thì lại cái gì cũng không nghe.
Chàng mang theo một nghìn lượng vàng, lại gọi người đi mời bà mối có tiếng nhất trong kinh thành, rồi cùng đi tới Xuân Yên Lâu.
Một nghìn lượng vàng, ở dưới lầu đổi lấy một thân tự do của Liễu Văn Oanh.
Mà bà mối thì trực tiếp lên lầu dưới sự hộ tống của nha hoàn, đi đến khuê phòng của Liễu Văn Oanh, liệt kê hết một lần các vương tôn sách tộc muốn nạp thiếp trong kinh thành, hoặc gia đình phổ thông tình nguyện cưới ả ta làm chính thê, Liễu Văn Oanh thích ai, trực tiếp nói với bà mối là được.
Liễu Văn Oanh yên lặng nghe bà mối nói xong, rồi mời bà ta ra ngoài cửa đợi một chút.
Sau chốc lát, bà mối nghe thấy tiếng động bên trong cửa, bà ta phát giác có điều không đúng, vội vàng đẩy cửa ra.
“Không ổn rồi! Liễu cô nương tr/eo c/ổ rồi!!”
Bà mối phát ra tiếng la hét tê tâm liệt phế*.
*Tê tâm liệt phế: đ/au lòng x/é ruột x/é gan
Triệu Sóc đưa người xông lên lầu, một ki/ếm của chàng c/ắt đ/ứt dây thừng đang treo, ôm Liễu Văn Oanh xuống.
“Thà rằng ch*t vì héo khô trên cành, còn hơn bị gió Bắc thổi bay.”
Đây là lời đầu tiên sau khi Liễu Văn Oanh tỉnh lại, vừa khóc vừa nói.
Ả ta vừa rơi nước mắt vừa nói: “Hầu gia, ta biết Phu nhân nhà ngài để ý chuyện ngài nạp thiếp, nhưng nàng không cho phép ta gả vào Hầu phủ, lẽ nào còn không cho phép ta đi ch*t sao!”
Người xung quanh càng ngày càng đông, các cô nương của Xuân Yên Lâu vật thương kỳ loại*, thấy vậy tất cả đều cùng nhau bật khóc, nhất thời tầng hai của Xuân Yên Lâu toàn là tiếng khóc thút thít.
*Vật thương kỳ loại: thương xót đồng loại
Đến Xuân Yên Lâu đều là những công tử trong kinh thành, vốn dĩ bọn họ cũng cười nhạo Triệu Sóc vì Liễu Văn Oanh mà khiến mặt mũi của gia tộc mất hết, nhưng lúc này hồng nhan tuẫn tình*, sự thê lương và đẹp đẽ mãnh liệt khiến các công tử cũng vô cùng cảm động, không nhịn được liên tục thuyết phục Triệu Sóc.
*Hồng nhan tuẫn tình: người đẹp t/ự t* vì tình
“Văn Oanh cô nương kiên cường khí phái như vậy, trong chốn vui chơi có chân tình như thế, thật là hiếm có trên đời.”
“Triệu huynh, Liễu cô nương chỉ là muốn làm một thiếp thất, chưa từng nói ra suy nghĩ không nên có nào.”
“Tài tử giai nhân, cũng tính là một đoạn giai thoại c/ứu phong trần, lẽ nào lệnh Phu nhân không muốn thành toàn?”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu như Liễu cô nương thật sự vì chuyện này mà ch*t, e rằng Phu nhân sẽ mang tiếng là gh/en tị.”
Cứ như vậy, khi ta đang ở dưới mái hiên nghe tiếng mưa, thì nhận được tin Triệu Sóc muốn nạp thiếp.
Đưa tin đến là Ngọc Họa, nha hoàn bồi gả của ta, Triệu Sóc cho phép nàng ấy đến chăm sóc ta, chỉ là chúng ta không thể rời khỏi Hầu phủ.
“Tiểu thư, Hầu gia nói, suy cho cùng Liễu cô nương là một mạng người, ngài ấy sợ Liễu cô nương ch*t sẽ làm tổn hại danh tiếng của người…”
Khi Ngọc Họa nói, viền mắt ửng đỏ.
Ta tìm khăn tay, lau nước mắt trên mặt nàng ấy: “Đang yên lành, khóc gì chứ?”
“Nô tài đâu có khóc?!”
Ngọc Họa lau nước mắt, kết quả là nước mắt ngày càng nhiều:
“Làm nữ tử thật khó, nếu như không gả, người bên ngoài sẽ nói không ai cần cô nương này, vì vậy mà thanh danh không tốt.”
“Gả đi rồi, phu quân ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, người bên ngoài sẽ nói thê tử này không biết quản gia, không giữ được trượng phu, vì vậy mà thanh danh không tốt.”
“Nếu như không cho trượng phu chơi bời trăng hoa, người bên ngoài sẽ nói thê tử này gh/en tị, vì vậy mà thanh danh không tốt.”
Ngọc Họa dùng tay áo lau mặt liên tục: “Sớm biết thế nào danh tiếng cũng không tốt, thà rằng lúc đầu không gả, chúng ta ở Giang Nam đào củ ấu ngắm hoa sen, không biết vui đến mức nào!”
Ta mỉm cười, nhìn màn mưa vô tận.
“Ngọc Họa, có muốn về Giang Nam không?”
“Muốn ạ.”
Ngọc Họa khóc càng dữ dội hơn.
“Nhưng mà tiểu thư, chúng ta không về được…”
“Về được.”
Ta nhẹ giọng nhưng kiên định nói.
“Tin ta, chúng ta về được.”