Chương 8+9
8.
Buổi tối, Triệu Sóc đến gặp ta.
Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy dáng vẻ dè dặt như thế của chàng.
“Ta cho ả danh phận thiếp, nhưng sẽ không để ả vào Hầu phủ, ả sẽ chỉ sống trong căn nhà m/ua ở bên ngoài thôi.”
“Về sau phủ này vẫn chỉ có hai chúng ta.”
Triệu Sóc nói xong, quan sát sắc mặt của ta.
Chàng đang chờ đợi ta khóc lóc ầm ĩ, nếu như ta oán gi/ận chàng, thì chàng cũng phải chịu đựng. Dù sao người trước khi ra cửa nói sẽ c/ắt đ/ứt hoàn toàn với Liễu Văn Oanh là chàng, sau khi ra khỏi cửa nạp thêm thiếp cũng là chàng.
Nhưng ta không có.
Ta chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Được, vậy làm theo cách chàng nói đi.”
Triệu Sóc thụ sủng nhược kinh* nhướng mày.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Ta cười nhạt phủi son phấn dính trên bả vai chàng xuống: “Sao vậy, ta đồng ý với chàng rồi, trái lại chàng không vui sao?”
“Đương nhiên không…” Chàng thấp giọng nói: “Chỉ Âm, ta chỉ không nghĩ đến nàng sẽ rộng lượng như vậy.”
“Ta đố kỵ, chàng không vui, ta rộng lượng, chàng cũng buồn bã.” Ta mỉm cười: “Phu nhân của hầu phủ này, thật là khó làm.”
Yết hầu Triệu Sóc chuyển động, còn muốn nói gì đó thì ta đã quay người lấy bình rư/ợu ly rư/ợu.
“Đây là rư/ợu ta tự mình ủ, cùng say với phu quân.”
Rất lâu ta không gọi chàng là phu quân rồi.
Triệu Sóc rất ngạc nhiên.
Nhưng chỉ do dự ba phần.
Chàng nhận rư/ợu này.
“Rư/ợu Xuân Thủy này, không phải nói là khi chúng ta thành hôn được ba năm mới mở ra sao?” Chàng nói: “Tại sao hôm nay đã mở rồi?”
Bởi vì chúng ta sẽ không có ba năm thành hôn. Ta nói trong lòng.
Nhưng mà ngoài mặt, ta chỉ mỉm cười: “Khí hậu của kinh thành không giống với Giang Nam, rư/ợu này mà để lâu hơn thì mùi vị sẽ không ngon nữa, chi bằng đêm nay uống luôn.”
Rư/ợu Xuân Thủy rót vào trong ly sứ men xanh, chúng ta đối mặt uống, ngoài mái hiên có tiếng nước mưa nhỏ giọt.
“Uống rư/ợu xong rồi, phu quân đi đi.”
Ta đứng dậy, tiễn chàng.
Đêm nay vốn là ngày Liễu Văn Oanh vào phủ, bây giờ ả bị sắp xếp ở trong căn nhà bên ngoài, vì thế Triệu Sóc phải qua đó.
Liễu Văn Oanh chắc là vui lắm đây? Theo một vài ý nghĩa mà nói, đây cũng coi là ngày thành hôn của ả ta và Triệu Sóc.
Triệu Sóc đứng dậy, trong mắt chàng có sự đấu tranh.
“Chỉ Âm, ta uống ly rư/ợu với ả rồi sẽ về phủ, không qua đêm đâu.”
Chàng nói rất kiên định.
Nhưng ta vốn không coi là thật.
Triệu Sóc chính là kiểu nam tử như vậy, giây phút chàng lập lời thề là thật tâm, không phải có ý muốn lừa ngươi.
Nhưng chàng không làm được lời thề cũng là thật.
Trước đây ta luôn vì điều này mà cảm thấy mệt mỏi và khổ sở.
Nhưng lúc này, ta sẽ không nữa.
Bên môi hiện lên ý cười nhẹ nhàng, ta khẽ gật đầu, giọng điệu tha thiết: “Được, vậy ta đợi chàng về.”
Chàng dùng sức ôm ch/ặt ta, sau đó lưu luyến không nỡ buông ra, đi về phía cửa phủ.
Chỉ là con đường mấy chục bước chân mà Triệu Sóc quay đầu lại mấy lần.
Ta vẫn luôn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo chàng rời đi.
Vì thế khi chàng quay đầu lại, chúng ta nhìn nhau từ xa.
Để chàng ghi nhớ ánh mắt của ta bây giờ đi.
Còn việc chàng sẽ giải thích điều này là không nỡ hay cái gì khác, thì đều không liên quan đến ta nữa rồi.
Sau khi Triệu Sóc đi, nụ cười trên mặt ta biến mất.
Một mình trở về phòng, Ngọc Thư đi đến bên cạnh ta.
Trong tất cả các nha hoàn bồi gả, tuổi tác nàng ấy lớn nhất, tính cách trầm ổn, được ta coi trọng nhất.
“Tiểu thư, chuẩn bị ổn thoả hết rồi ạ.”
Ngọc Thư thấp giọng nói.
Ta khẽ gật đầu.
Ngọc Thư vẫn còn sự do dự cuối cùng: “Có cần phải báo cho mấy người Ngọc Hoạ biết tình hình thực sự không ạ?”
“Không cần.” Ta lắc đầu: “Mấy người nàng ấy tuổi tác nhỏ, không giấu được chuyện, để sau rồi nói.”
Ngọc Thư có hơi không nỡ, nhưng nàng ấy hiểu, đây là cách tốt nhất rồi.
Trời tối hẳn, Ngọc Thư rời đi, ta nằm trên giường, đầu giường đặt một viên th/uốc màu đen do Ngọc Thư để lại.
Ta nuốt nó xuống, nhắm mắt.
Triệu Sóc chắc đang hoàn thành nghi lễ với Liễu Văn Oanh rồi.
Mà con tim này của ta đ/au đến tận cùng, cuối cùng có thể giải thoát rồi.
Cảnh xưa của quê hương mơ hồ hiện ra trước mắt, trong vùng sông nước, tường trắng ngói đen, lá xanh hoa đỏ, trong ao sen có thuyền ô bồng chèo qua, tiếng hát như có như không phát ra.
“Người người đều nói rằng Giang Nam đẹp,
Người đến chơi chỉ muốn ở lại Giang Nam tới già.
Nước xuân màu biếc như trời,
Trong thuyền vẽ nghe tiếng mưa ngủ.
Cô gái b/án rư/ợu bên lò lửa đẹp như trăng,
Cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.
Nếu chưa già thì quyết chưa về quê,
Nếu về quê thì sẽ buồn đ/ứt ruột.”
Thật tốt.
Cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi.
9.
(Góc nhìn Triệu Sóc)
Triệu Sóc nói với Tô Chỉ Âm rằng, hắn chỉ uống một ly rư/ợu rồi sẽ trở về ngay.
Kết quả là hắn nấn ná ở chỗ của Liễu Văn Oanh những tận ba ngày.
Trước khi đến trước hiên nhà, hắn cũng từng nghĩ rằng chỉ vào trong gặp mặt một lần rồi quay về.
Đã làm quá nhiều điều có lỗi với Chỉ Âm, hắn sợ nếu ở lại quá lâu, vết rạn nứt trong tình cảm phu thê giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Vậy mà khi đến nơi, hắn mới phát hiện ra rằng, Liễu Văn Oanh đã trang trí phòng ngủ trông giống như là động phòng hoa chúc.
Phận làm thiếp thất thì chỉ được mặc hôn phục màu hồng, nhưng sau lớp váy màu hồng ấy, Liễu Văn Oanh lại dám khoác thêm một thân váy cưới màu đỏ trang trọng.
Lúc đó trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, ả cởi bỏ lớp áo ngoài ra, để lộ ra lớp y phục màu đỏ ấy.
“Thiếp thân biết rằng, ăn mặc như thế này là không hợp với quy tắc. Nhưng mà thiếp thân cũng là nữ tử, trước khi cha thiếp bị định tội và tịch thu tài sản, Oanh Nhi cũng là tiểu thư con nhà khuê các, ước nguyện cả một đời của thiếp chẳng qua cũng chỉ là được đội mũ phượng khăn đỏ gả cho người mình yêu.”
Trong lòng Triệu Sóc dấy lên một nỗi niềm thương tâm không nỡ.
Hắn nói với Liễu Văn Oanh rằng sẽ không ở lại qua đêm, hắn chỉ uống ly rư/ợu rồi về.
Liễu Văn Oanh rơi lệ, dòng chữ hỉ màu đỏ là do một tay ả ta làm, ả còn tự tay trải đầy hoa và táo đỏ lên chiếc giường cho Triệu Sóc xem.
“Hầu gia, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của thiếp và ngài, ngài thật lòng muốn bỏ lại ta một mình đêm nay sao?”
Dưới ngọn nến đang nhỏ từng giọt sắp, hình bóng Liễu Văn Oanh khóc lóc, trông đến thật đáng thương.
Triệu Sóc đã bắt đầu mềm lòng.
Hắn uống xong ly rư/ợu kia, thầm nghĩ, vậy đêm nay hắn sẽ ở lại đây thôi.
Triệu Sóc rõ là chỉ uống có ba ly rư/ợu, thế mà loại rư/ợu này khiến người ta mệt đến kinh người.
Hắn ngay lập tức thấy trong người nóng ran, cảm thấy mê man, không thể kiểm soát được ý chí của bản thân.
Liễu Văn Oanh hẳn là đã hạ th/uốc vào rư/ợu rồi.
Rất lâu rất lâu sau đó, Triệu Sóc mới biết thấu tâm kế của Liễu Văn Oanh.
Ả ta muốn có một đứa con.
Trong sự tính toán của ả ta, chỉ cần ả ta mang th/ai đứa con của Triệu Sóc, Tô Chỉ Âm nhất định sẽ làm lo/ạn lên với Triệu Sóc, mà sự kiên nhẫn của Triệu Sóc thì có hạn.
Điều này chỉ khiến hiềm khích của đôi phu thê này ngày càng thêm sâu sắc, và nếu đã càng sâu, họ sẽ càng không thể đồng lòng cùng nhau chung chăn gối.
Và rồi đứa con của ả ta sẽ trở thành đứa con duy nhất của hắn, bây giờ Triệu Sóc an bài cho ả ở một nơi tách biệt cũng không sao cả, người lo hương khói cho hầu phủ đang ở đây, hắn sớm muộn gì cũng đón ả về.
Liễu Văn Oanh tự biết bản thân mình xuất thân bần hèn, không thể nào làm chính thê, nhưng điều đó cũng không sao cả, chỉ cần mọi thứ có thể diễn ra thuận lợi, thê và thiếp cũng chỉ là cái danh phận, sớm muộn gì ả cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân duy nhất của hầu phủ.
Dược tính rất mạnh, phóng đãng suốt ba ngày, Triệu Sóc cuối cùng cũng tỉnh.
Hắn muốn về phủ, Liễu Văn Oanh cũng không ngăn cản hắn nữa.
Dù sao những điều ả ta muốn, ả ta đều đã đạt được mục đích rồi.
Ả thậm chí còn phái thị nữ của ả tiễn Triệu Sóc về phủ, lấy danh nghĩa là chăm sóc cho Triệu Sóc, nhưng thực ra là sai thị nữ tìm cơ hội nói cho Tô Chỉ Âm biết rằng hầu gia đã sủng hạnh Liễu di nương cả ba ngày qua, bước đầu kích động cô ta.
Tuy nhiên chỉ qua chốc lát, thị nữ đã hốt hoảng chạy về.
“Di nương, không hay rồi, Tô Chỉ Âm đã ch*t rồi, hầu gia cũng… cũng phát đi/ên rồi.”