Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

 

“Có chuyện gì không?” Kinh Tử Sâm chẳng buồn nhìn cô ta. Ngọc Tịnh Thi không quan tâm thái độ của anh ra sau, vẫn mỉm cười bước đến trước mặt anh rồi nhẹ nhàng thủ thỉ: “Em biết anh rất quan tâm đến buổi thiết kế trang sức mừng tuổi của Hoàng gia nước Anh lần này, nói thật em cũng thế, do đó em quyết định thiết kế một bộ hoàn chỉnh bao gồm quần áo và trang sức. “Không cần thiết” Kinh Tử Sâm ký tên vào tập tài liệu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt và trong trẻo như thường: “Thời gian quá gấp, cô không cần gượng ép bản thân quá. “Không sao cả, em không cảm thấy mệt” “Bộ phận thiết kế của công ty chúng ta không thiếu người mới.” Anh nói: “Phân công hợp tác mới đảm bảo được chất lượng sản phẩm” Từ nảy đến giờ, Ngọc Tịnh Thi vẫn giữ được nụ cười hoàn mỹ trên môi: “Em chỉ nghĩ thiết kế một bộ tác phẩm hoàn chỉnh đề phòng vào tình huống khẩn cấp. Khó khăn lắm em mới có được cơ hội lần này, anh đâu thể đảm bảo mọi người không như xe bị tuột xích. Vả lại không sợ số lượng tác phẩm đạt chuẩn nhiều, chắc chắn yêu cầu của nữ hoàng nước Anh rất cao” Kinh Tử Sâm không nói gì nữa, tùy cô ta. Anh chỉ cảm thấy không cần thiết nhưng nếu cô ta đã khăng khăng muốn làm, anh cũng lười đôi co với cô ta. Tóm lại, anh sẽ không cảm kích hay cảm động vì những gì cô ta đã làm. Kinh Tử Sâm mở máy ra, bắt đầu trả lời tin nhắn. Thái độ của anh khiến cô gái bên cạnh hơi xấu hổ, trước kia phong thái lạnh lùng và cấm dục của anh khiến cô ta không cưỡng lại được, nhưng bây giờ nó lại làm cô ta tổn thương. Hay là vì Lê Mạn Nhu đã xuất hiện nên anh không còn coi cô ta là bạn nữa? “Còn chuyện gì không?” Kinh Tử Sâm ngước lên nhìn cô ta. Nụ cười lại nở rộ trên môi Ngọc Tịnh Thi: “Không có, anh cứ làm việc đi ạ. Dứt lời, cô ta nhấc giày cao gót, quay người rời đi. Tất nhiên Kinh Tử Sâm sẽ không giữ cô ta lại. Kinh Tử Sâm vừa trả lời một email đến từ Nam Phi, Mạc Tử Văn đã bước nhanh vào trong rồi hấp tấp báo cáo: “Tổng giám đốc, bọn tôi đã điều tra là được là tập đoàn R-Alan muốn đánh sập hệ thống phòng ngự của công ty chúng ta, mục tiêu cuối cùng của bọn họ có lẽ là bộ phận thiết kế” Thật ra Kinh Tử Sâm đã đoán được từ trước nên không có vẻ gì là kinh ngạc. Ánh mắt của anh rất lạnh: “Tôi biết rồi” “Tập đoàn Kinh Thị của chúng ta là đối thủ duy nhất trong giới trang sức của tập đoàn R-Alan, nhất là mấy năm gần đây chúng ta phát triển vượt trội hơn cả họ. Bọn họ luôn rục rịch muốn vượt mặt chúng ta, đoán chừng bọn họ cũng muốn giành lấy hạng mục thiết kế trang sức mừng tuổi của Hoàng gia nước Anh. “Muốn vươn lên ư, đừng có mơ” Kinh Tử Sâm khẽ nhếch môi cười khinh khỉnh: “Hãy quan sát chặt chẽ từng động tĩnh của họ.” “Vâng” Nhà trẻ Khải Trí, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, khiến nhà trẻ như nhuộm một lớp ánh vàng. Các bạn nhỏ vui đùa trên bãi cỏ với giáo viên của mình, tiếng nô đùa ầm ĩ và tiếng cười tươi vang lên bên tai. Một mình Minh Triết ngồi trên hòn đá nhỏ bên cạnh cầu tuột, cậu bé tập trung nhìn ipad trên tay, lúc thì cau mày lúc thì nhếch môi, trên màn hình đầy rẫy những chuỗi code khó hiểu. Cuối cùng trên màn hình cũng xuất hiện chữ OK. Cậu bé nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng trên đỉnh đầu. Lúc này, ở tổng bộ của tập đoàn R-Alan cách nơi này hơn mấy chục cây số có hơn, server của bọn họ xuất hiện rất nhiều mã code lộn xộn, màn hình nhấp nháy vài giây rồi bỗng tối đen như mực, dù họ khởi động như thế nào cũng không lên. “Mẹ nó! Chúng ta bị hack rồi?” “Không thể nào!” Nhà trẻ Khai Trí được bao phủ bởi ánh nắng ấm, cô Vân Diễm đi đến gần Minh Triết: "Bạn Minh Triết ơi, tại sao em không chơi với các bạn? Là vì em không thích chơi sao?” “Cô Vân Diễm, không phải em không thích tham gia trò chơi, em sẽ đi ngay bây giờ. Minh Triết cất ipad vào trong cặp, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu. Ở cách đó không xa, hai cậu nhóc bất ngờ chặn đường của Bảo Ngọc. Một người trong số họ bèn cất tiếng chế giễu: “Nghe nói cậu đến từ nông thôn đúng không?” Bảo Ngọc chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước: “Mắc mớ gì đến cậu?” “Cậu là gà rừng đòi chiếm tổ phượng hoàng, cậu biết bọn tôi có thân phận gì không?”Một cậu bé khác kiêu ngạo cười bảo: “Tôi rất tò mò cậu vào trường này bằng cách nào?” Trước giờ Bảo Ngọc luôn hướng nội nên không biết cãi nhau, cô bé siết chặt hai tay và kìm nén đỏ bừng cả mặt. “Cậu thả tôi ra. Bảo Ngọc giãy nãy, ngước lên nhìn Minh Triết ở cách đó không xa: “Anh ơi, anh ơi cứu em với”