Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
Tập đoàn Kinh Thị, trong văn phòng lớn của bộ phận thiết kế. Hơn mười nhà thiết kế hàng đầu đang bận rộn, mọi người vui vẻ hòa thuận, bầu không khí làm việc cực kỳ nghiêm túc. Trong lúc vô tình, Ngọc Tịnh Thi ngước mắt lên và trông thấy Kinh Tử Sâm bước ngang qua cửa. Một tay anh đút túi, phong thái hiên ngang, cực kỳ hấp dẫn cô ta. Chỉ một khoảnh khắc như vậy thôi nhưng lại có thể ghi dấu ấn trong lòng cô ta rất nhiều năm. Cô ta mỉm cười, nghiêm túc phác thảo tiếp. Từ kiểu tóc, hoa tai cho đến móng tay của cô ta, mỗi một chi tiết nhỏ đều tinh xảo lóa mắt. Ngọc Tịnh Thi là một người phụ nữ hoàn hảo, quần áo của cô ta được cắt may vừa vặn, dáng người cao gầy, cộng thêm phong cách làm việc nhanh nhẹn, tạo cho người ta cảm giác cô ta là người đẹp lạnh lùng. Chỉ có người phụ nữ xuất sắc như vậy mới có thể xứng đôi với tổng giám đốc Kinh phải không? Đây là điều rất nhiều người từng nghĩ thầm. Điện thoại reo vang, Ngọc Tịnh Thi liếc nhìn màn hình, sau đó lập tức bắt máy: “Alo, Thẩm Tư Trung” “Chị Ngọc, chị gọi điện cho em à?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia xin lỗi: “Vừa nãy em cắm sạc điện thoại, chị tìm em có việc gì à?” “Tôi có việc muốn gặp mặt cậu để nói chuyện, cậu có thời gian không?” “Chị ở đâu? Lát nữa em có một bài phỏng vấn độc quyền ở câu lạc bộ đối diện tập đoàn Kinh Thị, sẽ kết thúc vào khoảng mười một giờ” “Vậy cũng được. Ngọc Tịnh Thi dịu dàng trả lời: “Đúng lúc tôi còn ở công ty” “Thế thì lát nữa gặp nhé. “Được. Tâm trạng của Ngọc Tịnh Thi không tệ. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ta nhìn đồng hồ rồi gọi điện đặt trước một bó hoa tươi. Gần đây Thẩm Tư Trung nghiên cứu thành công một loại vắc xin kiểu mới và thực hiện hai cuộc phẫu thuật não. Danh tiếng của anh ấy đang vang xa trong ngành, đơn vị truyền thông có thể đặt lịch hẹn phỏng vấn với anh ấy chỉ có thể là cơ quan truyền thông có địa vị cao nhất. Ngọc Tịnh Thi đã hẹn một bác sĩ chuyên về dạ dày ở Pháp đến để khám cho Kinh Tử Sâm. Bác sĩ này sẽ tranh thủ thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến đây, có thể sẽ tới Ninh Hải vào cuối tuần này. Vì vậy Ngọc Tịnh Thi muốn gặp Thẩm Tư Trung trước để tìm hiểu một chút về tình hình của Kinh Tử Sâm trong hai năm nay. Mười giờ năm mươi, Ngọc Tịnh Thi cầm một bó hoa tươi, đúng giờ đi tới câu lạc bộ ở đối diện công ty. Đằng sau vách kính trong veo, Thẩm Tư Trung mặc áo sơ mi trắng ngồi đó. Đối mặt với phóng viên đặt câu hỏi, anh ấy vẫn điềm tĩnh và ung dung, nụ cười luôn nở trên môi, mang đến cho người ta cảm giác không kiêu ngạo không nóng nảy. “Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ thế nào về tin đồn rằng anh là người bào chế thuốc thiên tài trẻ tuổi nhất thời nay?” “Bác sĩ Thẩm, 108 loại thuốc mà anh đã nghiên cứu ra từ trước đến nay đã mang lại lợi ích to lớn cho nhân loại. Rất nhiều bệnh nhân công khai viết thư cảm ơn anh, xin hỏi anh đã đọc chưa?” “Bác sĩ Thẩm, anh là ngôi sao sáng trong giới y học, xin hỏi kế hoạch của anh trong năm năm tới là gì?” “Là một bác sĩ dấn thân sâu vào lĩnh vực y khoa, anh có dự định gắn bó với nghề nghiệp này cả đời không?” “Bác sĩ Thẩm, anh có dự định nhận học trò không?” Thẩm Tư Trung nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Tôi sinh ra là vì nhân loại, tôi chấp nhận dùng tuổi trẻ của mình để đổi lấy cuộc sống mới cho bệnh nhân, tôi sẽ dành cả đời mình hiến dâng cho sự nghiệp mà mình yêu quý” Nghe được câu trả lời này, tiếng vỗ tay ở hiện trường vang lên rào rào như tiếng sấm. Ngọc Tịnh Thi rất tán thưởng người này. Trong lúc vô tình liếc mắt, cô ta nhìn thấy Kinh Tử Sâm cũng cầm một bó hoa đứng cách đó không xa, đang chăm chú nhìn Thẩm Tư Trung sau vách kính không chớp mắt. Lồng ngực Ngọc Tịnh Thi hơi thắt lại, cô ta vội vàng đứng dậy, bước nhanh rời đi. Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa. Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, các phóng viên lần lượt rời khỏi. Kinh Tử Sâm ôm hoa tươi bước qua cửa kính, hướng về phía Thẩm Tư Trung. Thẩm Tư Trung đạt được thành tựu như ngày hôm này khiến Kinh Tử Sâm cực kỳ vui mừng. Mà Thẩm Tư Trung cũng rất biết ơn Kinh Tử Sâm, nhờ có anh giúp đỡ, cung cấp những thiết bị nghiên cứu tốt nhất, anh ấy mới không cần quan tâm đến chi phí. Chính Kinh Tử Sâm đã giúp Thẩm Tư Trung thành công. “Chúc mừng cậu. Kinh Tử Sâm đưa bó hoa cho Thẩm Tư Trung rồi giơ tay ôm lấy anh ấy: “Chúc mừng cậu nhận được danh hiệu bác sĩ thiên tài. Thẩm Tư Trung nói cảm ơn. Điện thoại chợt vang lên chuông báo tin nhắn mới, anh ấy lấy máy ra xem, là Ngọc Tịnh Thi gửi đến. “Xin đừng nói cho Kinh Tử Sâm biết chuyện tôi hẹn cậu, tôi đi trước. Kinh Tử Sâm hỏi: “Cậu hẹn bạn à?” “Đâu có.” Thẩm Tư Trung vội vàng cất điện thoại đi. “Vậy đi uống cốc cà phê đi.” Câu lạc bộ này là của tập đoàn Kinh Thị mở, thiết kế cao cấp, Kinh Tử Sâm rất quen thuộc với nơi này. Anh và Thẩm Tư Trung đi đến quán cà phê phía sau. Trong không gian xa hoa đẹp đẽ chỉ có hai người bọn họ. Thẩm Tư Trung ngạc nhiên đồng thời cũng rất tò mò: “Anh có thể ăn uống rồi sao? Người kia là ai? Đầu bếp mời ở đâu về thế?”