Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm
“Mẹ” Minh Triết không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của người lớn, cậu bé sốt ruột nói: “Mẹ đi ra ngoài đi, đây là chuyện riêng của con và ba, không liên quan gì đến mẹ cả!”
“Sao lại không liên quan đến mẹ? Con là do mẹ sinh!” Lê Mạn Nhu đi đến trước mặt người đàn ông, bảo vệ con trai đang sốt ruột: “Thằng bé mới sáu tuổi, nó biết cái gì? Nó đã khiến anh khó chịu sao? Anh vừa về đã mặt nặng mày nhẹ, anh xụ mặt cho ai xem?”
Ánh mắt Kinh Tử Sâm lạnh lẽo: “Cô sinh, cô nuôi, vậy cô hỏi một chút xem thằng bé đã làm gì?”
“Một đứa nhỏ như nó thì có thể làm cái gì?” Lê Mạn Nhu cạn lời, cô tin tưởng con trai mình trăm phần trăm.
Lúc này, Minh Triết đã không nhìn được nữa, cậu bé thật sự không hy vọng ba và mẹ cãi nhau!
Vốn muốn tác hợp bọn họ, sao lại thành cãi nhau rồi?
Vì thế nhóc con ỉu xìu nói: “Ba, con xin lỗi, con không dám nữa, con không cố ý chạy đến phòng làm việc rồi lén vào máy tính của ba, con xin lỗi”
Nghe cậu bé nói, Lê Mạn Nhu sững sờ!
Cô không thể tin nổi nhìn về phía con trai: “Minh Triết, con...”
“Mẹ, con sai rồi” Minh Triết trực tiếp nhận sai, thái độ rất thành khẩn: “Con bảo đảm không có lần sau nữa.
Cuối cùng Lê Mạn Nhu cũng hiểu tại sao Kinh Tử Sâm lại tức giận, nếu là cô thì cô cũng không thể kiên nhẫn nổi.
“Minh Triết! Con lại đây cho mẹ!” Cô nhéo lỗ tai cậu bé rồi xách người ra bên ngoài.
“Đau... Đau!” Toàn bộ thân thể nhỏ bé của Minh Triết gần như bị nhấc lên, hai tay theo bản năng bảo vệ lỗ tai của mình.
Hành động này khiến Bảo Ngọc và Kinh Tử Sâm giật nảy mình, cô không giống như đang diễn mà thực sự tức giận.
Kinh Tử Sâm và Bảo Ngọc đuổi theo ra ngoài, nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh đóng sầm lại!
Giọng nói nghiêm khắc của Lê Mạn Nhu vang lên...
“Con cho rằng bản thân thông minh thì có thể làm xằng làm bậy rồi sao?”
“Hành vi này của con không khác gì trộm cắp cả!”
“Con cảm thấy mình ghê gớm lắm sao? Con cảm thấy người khác đều là kẻ ngốc à? Con có thể thần không biết quỷ không hay làm những chuyện như thế?” “Sau này con còn dám lẻn vào máy tính của người khác, mẹ sẽ đánh gãy chân của con!”
“Mẹ, con sai rồi... Chóp mũi Minh Triết ê ẩm, cậu bé thiệt tình sám hối: “Con hứa sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa, con sai rồi”
Nghe giọng nói nức nở sắp khóc của con trai truyền ra, Kinh Tử Sâm động lòng trắc ẩn.
“Tại sao con lại lẻn vào máy tính của ba? Con nghĩ rằng mình lợi hại hơn ba con sao? Ba con coi nơi này là nhà của mình, cho nên mới không bố trí phòng vệ!” Ánh mắt Lê Mạn Nhu giận dữ: “Nếu một người không có cảm giác an toàn ở trong chính ngôi nhà của mình, thì họ sẽ buồn đến mức nào? Con luôn miệng nói muốn nhận ba, nhưng con lại làm những việc này? Đây là việc mà một người con trai nên làm sao?”
“Con xin lỗi..” Minh Triết thật sự ý thức được mình đã làm sai: “Ngày đó con đến công ty, nghe thấy bọn họ nói ba rất quan tâm đến một dự án ở bộ phận thiết kế, con muốn tìm hiểu dự án này một chút, muốn mẹ cũng thiết kế một số tác phẩm, như vậy thì có thể kéo gần quan hệ của mẹ và ba.”
Nhóc con ngước mắt lên, khóc lóc nói: “Mẹ, con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau... Không phải người ở bên nhau, mà là trái tim ở gần nhau.
Ngoài cửa, Kinh Tử Sâm nghe xong những lời này, trong mắt anh ẩn chứa một tia cảm xúc khác thường.
Đúng là Minh Triết chỉ đọc thông tin về thiết kế.
“Trong công ty của ba con có bộ phận thiết kế, loại chuyện này không cần mẹ ra tay” Lê Mạn Nhu nói với con trai: “Con phải nhớ kỹ cho mẹ, cho dù sau này con có bản lĩnh tốt đến đâu, thì cũng phải học được cách tôn trọng người khác, quyền riêng tư của người khác là sao, con có thể làm được không?”
“Minh Triết nhớ rồi, con nhất định sẽ không quên”
Xem xét ở thái độ nhận sai thành khẩn của đứa nhỏ, cơn giận trong lòng Lê Mạn Nhu đã tiêu tan vài phần: “Con đi xin lỗi ba đi, mẹ sẽ không nói giúp con đâu.
Khi cửa phòng mở ra, Kinh Tử Sâm và Bảo Ngọc đang đứng ở ngoài cửa, Lê Mạn Nhu hơi sững sờ.
Bảo Ngọc xoay người lại, ngước mắt lên rồi thành khẩn nói: “Ba, con xin lỗi, con cũng tham gia... Con hứa sau này sẽ không làm thế nữa.
Kinh Tử Sâm nhìn bóng dáng cô rời đi, anh cũng không trách cứ hai đứa nhỏ nữa, anh tin tưởng sau này bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.