Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

Lộ Mạn Mạn
Cập nhật:

“Ba không có ở nhà, vì vậy đây là cơ hội tốt nhất để tìm hiểu về dự án. Sau khi vào phòng làm việc, Minh Triết và Bảo Ngọc khóa trái cửa phòng, đến bàn làm việc và bật máy tính lên. “Liệu có người nào sẽ vào đây không?” Dù sao Bảo Ngọc cũng là một cô bé, lá gan không lớn lắm. Minh Triết lắc đầu: “Phòng làm việc của ba là cấm địa, không có ai dám vào đây đâu. “Nếu ba đột ngột trở về thì sao?” “Em ra phía trước cửa sổ canh đi” "Da." Bảo Ngọc ngoan ngoãn ngồi xổm sau rèm cửa, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm dưới tầng. Minh Triết điều khiển chuột và bàn phím, nhanh chóng giải mã thành công và đăng nhập vào hệ thống. Chiếc Lamborghini rời đi, Kinh Tử Sâm vừa bấm điện thoại của Ngọc Tịnh Thi, anh trầm giọng nói: “Cô đưa Quân Hạo đến chỗ Thẩm Tư Trung xem thử, anh ấy có một loại thuốc đặc biệt” “Được” Ngọc Tịnh Thi vốn định nói thêm mấy câu với anh nhưng anh lại cúp máy, trong lòng cô ta lại cảm thấy mất mát một hồi. Trái tim vừa bị bao phủ bởi hơi nóng lại lạnh lẽo, trâm trạng Ngọc Tịnh Thi rất phức tạp... Nếu không có Quân Hạo thì cô ta muốn nhìn thấy anh một lần cũng khó. Điện thoại di động của Kinh Tử Sâm vang lên âm thanh nhắc nhở, anh click vào xem, sắc mặt có chút khó coi. Máy tính trong phòng làm việc đã bị giải mã. Anh mở camera theo dõi ra, quả nhiên nhìn thấy Minh Triết đang ghé vào trước bàn, một tay cậu bé cầm con chuột, một cái tay khác đặt trên bàn phím. Còn Bảo Ngọc thì ngồi xổm trước cửa sổ kính... Kinh Tử Sâm khẽ nhíu mày, anh dùng di động mở hệ thống nào đó ra, theo dõi quỹ đạo hành động của con trai trong hệ thống. Chỉ thấy cậu bé đã tìm thấy tất cả các tài liệu liên quan về thiết kế lần này... Cậu bé có hứng thú với thiết kế? Kinh Tử Sâm phân tích, theo dõi, bỗng nhiên liên tưởng đến Lê Mạn Nhu, cũng nhớ tới một người tên Emma. Cô muốn thiết kế sao? Vịnh Phỉ Thuý, trong phòng làm việc trên tầng. Minh Triết tắt máy tính, cuối cùng cậu bé cũng hiểu rõ: “Thương hiệu Hoàng gia Anh quốc này không chỉ yêu cầu thiết kế trang phục, mà còn cần thiết kế nguyên bộ trang sức châu báu, hơn nữa thời gian chỉ có một tháng, Mẹ có thể làm được không?" “Mẹ có muốn làm không?" Bảo Ngọc hỏi. “... Minh Triết im lặng. Kinh Tử Sâm không lập tức quay lại ngay, anh cũng không đến công ty, mà bảo tài xế đỗ xe ở bên hồ, anh xuống xe đứng đối diện mặt hồ nghe gió thổi. Ba giờ chiều. Chiếc Lamborghini được lại vào trong sân vịnh Phỉ Thuý, tài xế xuống mở cửa xe cho Kinh Tử Sâm. Sau khi xuống xe, anh bình tĩnh bước vào phòng khách, quản gia Thẩm cảm nhận được một cảm giác áp bức mãnh liệt: “Xin chào cậu Kinh.” “Minh Triết đâu?” “Cậu chủ Minh Triết đang ở trên tầng” Kinh Tử Sâm sải bước lên tầng, anh đi đến cửa phòng bida với ánh mắt u ám. Thím Chu đã đưa Minh Triết và Bảo Ngọc đi đánh bida, hai bạn nhỏ chơi đến quên cả trời đất, khi nhìn thấy Kinh Tử Sâm, thím Chu vội vàng chào hỏi: “Cậu Kinh đã về rồi à?” Minh Triết và Bảo Ngọc chuyển mắt: “Ba! Mau tới đánh bida với con!” “Minh Triết, con lại đây” Ánh mắt Kinh Tử Sâm khoá chặt trên người cậu bé, nó không còn sự dịu dàng như ngày xưa nữa. Bảo Ngọc lo lắng nhìn sang anh trai, Minh Triết tươi cười đi về phía cửa: “Ba. Kinh Tử Sâm xoay người đi về phòng làm việc. Minh Triết đi theo phía sau anh... Nội tâm bắt đầu thấp thỏm. Bảo Ngọc đuổi theo ra cửa, nhanh chóng dùng điện thoại đồng hồ gọi cho Lê Mạn Nhu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Một lúc sau, Lê Mạn Nhu đang thưởng thức phong cảnh nơi này ở trên mái nhà đi xuống, cô dẫn Bảo Ngọc đi đến phòng làm việc rồi áp tai nghe trộm. “Minh Triết! Con làm gì mà không tự biết sao?” Kinh Tử Sâm lạnh lùng đặt câu hỏi. Minh Triết đáng thương vô cùng mà trả lời: “Ba, ba đừng giận mà. “Con đã làm gì mà ba phải giận?" "Ba..." Lê Mạn Nhu đẩy cửa phòng ra: “Anh mắng đứa nhỏ làm gì?"