Sau đó Trình Sách đã yên tĩnh mấy ngày, thỉnh thoảng tôi sẽ bắt gặp bóng dáng của Trình Sách trên blog của Lâm Ngữ Khiết. Anh ta đưa cô ta đến nhà hàng đồ Tây ăn tối, bọn họ đi trượt tuyết, cắm trại, còn đi nhảy dù. "Sát cánh bên nhau, bầu bạn với nhau, chữa lành đối phương." Chuyện đầu tiên sau khi Trình Sách được chữa lành chính là chạy đến tìm tôi lần nữa. "Mạn Ny, anh bằng lòng bỏ xuống tất cả sự tự tôn và kiêu ngạo của anh, em có thể quay lại bên anh lần nữa được không?" "Vậy sao, vậy anh đăng lên vòng bạn bè trước đi." Quả nhiên Trình Sách đã do dự, anh ta là một người rất ưa thể diện. Cảm thấy thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè là một chuyện rất ấu trĩ, còn rất ẻo lả yểu điệu. Chúng tôi ở bên nhau lâu như thế, nhưng anh ta chưa từng đăng ảnh tôi lên vòng bạn bè bao giờ. Tôi nhịn không được mà bật cười. "Trêu anh cái thôi, tôi đi đây, tạm biệt." Khi mới chia tay Trình Sách, đã rất nhiều lần tôi nghĩ sẽ quay lại với anh ta. Thế nhưng theo thời gian dần trôi, tôi bắt đầu phát hiện ra lợi ích khi ở một mình. Mỗi ngày tôi không cần phải tốn công tốn sức nghĩ Trình Sách thích ăn món gì nữa. Không cần đổi vỏ chăn sang màu xám anh ta thích nữa, mà có thể dùng màu hồng bản thân thích. Đồ trang sức, sô pha, đồ trang trí bao gồm cả cây xanh trên sân thượng ở trong nhà đều có thể dựa theo sở thích của tôi mà sắm sửa. Mấy tháng này chia tay với Trình Sách, cuối cùng tôi cũng tìm lại được bản thân mình đã đ/á/nh mất. Sau những lần Trình Sách đến làm phiền tôi thì mấy phần không cam tâm còn sót lại trong lòng tôi cũng hoàn toàn biến mất. ---------- Công ty có thực tập sinh mới đến, thật trùng hợp, vừa hay lại là Dương Hạo tôi tình cờ gặp trong quán cà phê ngày hôm đó. "Chị gái, sau này em giao bản thân cho chị nhé." Rõ ràng là chuyện công việc thế nhưng cậu ta lại nói rất m/ập mờ. Tôi nhíu mày, ấn tượng trong lòng đối với Dương Hạo lại kém đi hai phần. Tôi gh/ét nhất là kiểu công tử chơi bời lêu lổng... Sau khi tan ca, Trình Sách không đến nhưng người đến lại là Lâm Ngữ Khiết. Tôi vừa xuống lầu thì cô ta đã xông lên t/át tôi một bạt tai. Còn chưa đợi tôi phản ứng lại, cô ta đã bị Dương Hạo quật ngược trên đất. "Ngại quá, tôi không nhìn rõ, còn nghĩ cô là đàn ông cơ." "Mặc kệ nam hay nữ, b/ắt n/ạt chị tôi thì không được rồi." Lâm Ngữ Khiết che mặt th/ù hằn nhìn tôi chòng chọc. "Con hồ ly tinh nhà mày, bây giờ tao mới là bạn gái của Trình Sách, mày tránh xa anh ấy ra một chút!" Trong lòng tôi dâng lên một tia buồn bã, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại. Từ ngày tôi và Trình Sách ở bên nhau thì tôi nên biết, chỉ cần Lâm Ngữ Khiết xuất hiện thì Trình Sách sớm muộn vẫn là của cô ta. Dương Hạo bảo vệ tôi ở trong lòng, tôi cúi đầu liếc nhìn Lâm Ngữ Khiết. "Dương Hạo, chúng ta đi thôi." Lâm Ngữ Khiết không buông tha còn muốn kéo tôi lại thế nhưng lại bị Trình Sách bất ngờ xuất hiện kéo sang một bên. "Ngữ Khiết, em đang làm gì thế?" "Trình Sách, anh đã ở bên em rồi, em không cho phép anh tới tìm cô ta nữa!" Trình Sách mất kiên nhẫn nhíu mày. "Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh chỉ coi em là bạn thân mà thôi." "Thế nhưng em đã mang th/ai! Em mang th/ai con của anh đấy." ----------- Khung cảnh đột ngột yên lặng, Trình Sách không thể tin nổi nhìn Lâm Ngữ Khiết, sắc mặt hoảng hốt, nói năng lộn xộn. "Làm sao có thể, anh chưa từng chạm..., anh chưa từng chạm vào em, làm sao có thể?" Lâm Ngữ Khiết cắn môi, đáng thương bật khóc. "Là lần đi dã ngoại kia, anh đã uống say." Trình Sách như đi/ên đẩy Lâm Ngữ Khiết ra chạy đến trước mặt tôi. "Mạn Ny, lần đó anh nhầm cô ấy là em, trong lòng anh chỉ có một mình em, em nhất định phải tin anh!" "Úi chà ~" Dương Hạo kh/inh thường xì một tiếng kh/inh miệt. "Người phụ nữ này vừa lùn, chân lại còn ngắn, chị Mạn Ny tôi không biết đẹp hơn cô ta bao nhiêu lần, anh uống bao nhiêu mà nhìn nhầm được thế?" "Hơn nữa, uống say thì căn bản chả làm ăn được cái gì cả đâu, anh coi chúng tôi là tên ngốc hả!" Tôi kéo tay Dương Hạo, tuy rằng đã không còn thích Trình Sách thế nhưng trong lòng tôi không nén được mà buồn bã. "Dương Hạo, chúng ta đi thôi." Trình Sách cay đắng cười một tiếng. "Mạn Ny, chúng ta không còn khả năng nữa đúng không?" Tôi ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn anh ta. "Kể từ khi anh ở bên tôi chỉ để quên đi Lâm Ngữ Khiết thì chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi." Trình Sách dừng bước không chớp mắt đứng nhìn tôi, trong ánh mắt hiện ra sự đ/au khổ và không nỡ. Tôi rời đi không quay đầu lại. Tôi rất hiểu Trình Sách, con người anh ta thực sự không x/ấu, cũng rất có trách nhiệm. Nếu như Lâm Ngữ Khiết đã mang th/ai, thì Trình Sách nhất định sẽ cho cô ta một cái kết rõ ràng. Dương Hạo thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi, ánh mắt cũng mang theo vài phần cẩn thận dè dặt. "Tôi không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà." Tôi từ chối đề nghị đưa tôi lên lầu của Dương Hạo. Bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt để tiến vào mối tình nào hết, tôi chỉ muốn ở một mình mà thôi.