Chương 12 - Hết

Tôi ngạc nhiên nghe hết tất cả, quả thực là không dám tin những gì mình nghe được. "Hai đứa con, cô ta không cần hết sao?" Mẹ Trình Sách oán h/ận lau nước mắt. "Cô ta không có lương tâm! Trong mắt ngoài bản thân ra thì chẳng còn ai hết!" Mẹ Trình Sách nắm lấy tay tôi lòng đầy hy vọng. "Mạn Ny à, cháu kết hôn chưa? Cháu xem tình cảm của cháu và Trình Sách nhiều năm như thế, chúng cháu còn có khả năng nữa không?" Tôi dở khóc dở cười rút tay về, thuận miệng nói dối: "Dì à, cháu đã kết hôn rồi." Mẹ Trình Sách vẫn không thay đổi chút nào, thích tự quyết định, tôi có đi/ên mới đi nuôi hai đứa con cho nhà bọn họ. Sau khi tùy tiện lấy lý do để rời đi, tôi nhìn bóng lưng chật vật của Trình Sách không khỏi có chút ngậm ngùi. Hiện giờ ban ngày anh ta đi làm, buổi tối về nhà chăm con, hơn nữa còn là hai đứa con. Nhà cũng không còn, tiền tiết kiệm cũng hết, nghe nói vì ban đêm ngủ không ngon dẫn đến trạng thái làm việc giảm sút nên bị giáng xuống hai cấp, thu nhập cũng không bằng lúc trước. Khi còn trẻ luôn cảm thấy sự rung động và tình cảm mãnh liệt là quan trọng nhất, nhưng khi thực sự sống cuộc đời của mình mới cảm thấy những người vô vị nhạt nhẽo thường sẽ đi bên cạnh ta lâu hơn. Hy vọng Trình Sách có thể chấp nhận được bài học này, sau này tìm vợ tốt hơn một chút. Thế nhưng dự đoán là sẽ rất khó khăn, dù sao cũng chẳng có ai đồng ý làm mẹ kế của hai đứa con cả. Tôi không khỏi cảm thán, đến khi làm xong chuyện quay lại công ty, Lina và Dương Hạo đang nói chuyện rất xôm. "Lâm Ngữ Khiết xuống nước rồi!" "Khụ khụ khụ." Tôi bị nước bọt của mình làm sặc, ra sức ho khan, Dương Hạo vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho tôi. "Vẫn ổn chứ?" Tôi đỏ mặt gật đầu, không dám tin vào tai mình. "Cậu nói ai xuống nước cơ, xuống nước hiểu theo cách nào?" Linan trợn mắt, ngạc nhiên tỏ ra kh/inh thường tôi. "Tôi đã đoán từ lâu rồi, cậu nói một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thích hàng hiệu thích hưởng thụ, tiêu tiền như nước, lại không chịu nghiêm túc đi làm." "Ngoài tìm đàn ông nuôi ra còn có thể làm gì được chứ? Thế nhưng Lâm Ngữ Khiết vẫn rất giỏi, người ta là gái cao cấp, cùng ăn cùng ngủ luôn." "Cô ta cũng tìm đúng đường rồi, kết hôn bình thường không hợp với cô ta, đi làm bình thường cũng không nuôi nổi cô ta." Dương Hạo nghiêm túc gật đầu nói: "Trình Sách đúng là m/ù quá/ng, cùng mình uống rư/ợu thì là bạn tâm giao, còn người cùng mình nấu cơm thì không phải?" "Tình yêu đẹp trước giờ đều là khe nhỏ sông dài, anh ta sẽ hối h/ận thôi." ---------- Tan làm Dương Hạo vẫn theo thông lệ hỏi tôi, sau đó vểnh tai nghe tôi từ chối cậu ta lần thứ 108. "Chị Mạn Ny, tối nay cùng ăn cơm nhé?" Tôi mỉm cười gật đầu: "Được thôi, đi đâu đây?" Dương Hạo sững người, ngay lập tức thu lại dáng vẻ đùa giỡn với đời, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Chị nghiêm túc sao? Chỉ, chỉ hai chúng ta?" Tôi tr/ộm cười quay người lại: "Không đi thì thôi." Dương Hạo vội vàng chạy đến chỗ tôi: "Đi đi đi, lẩu nướng đồ Tây đồ Nhật, chị muốn ăn gì chúng ta đi ăn cái đấy! [End]