Chương 14
Trong lòng tôi thầm m/ắng Tô Húc một trận.
Làm chuyện x/ấu xong còn cố tình để lại dấu vết.
Tôi mặt không đổi sắc.
"Tớ đi cạo gió đấy, bị ẩm nên môi cứ sưng vù."
"Có hiệu quả không? Tớ thấy hình như tớ cũng bị ẩm, ông thầy này có đáng tin không?"
Nói dối một câu thì phải bịa ra thêm nhiều lời nói dối khác để che đậy.
Tôi lấy tay che cổ, lúng túng đáp: "Tay nghề ông ta không được tốt lắm, không ổn đâu."
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
"Em nói ai tay nghề không tốt?"
Sao cậu ấy lên nhanh vậy?
Tôi còn cố tình bảo cậu ấy lên muộn hai, ba phút để tránh đụng mặt.
Chung Việt Lệ nhanh nhảu đáp lời: "Là cái người ‘làm việc’ trên cổ cậu ấy đấy, tay nghề kém lắm."
Trẻ con đúng là không biết giữ mồm giữ miệng mà!
Chuyện này mà cũng nói ra được à?
Tôi như tro tàn rụng xuống, lặng lẽ kéo ch/ặt dây lưng quần.
9
Sau ngày hôm đó, tôi quyết tâm "ăn ốc không thể đổ vỏ", nên đã bí mật hẹn hò với Tô Húc.
Không phải vì tôi thấy cậu ấy không tốt hay không xứng với mình, mà là vì tôi muốn ổn định hơn một chút rồi mới công khai.
Lý do chính khiến tôi đến với cậu ấy là vì cậu ấy "giỏi".
Thứ hai là tôi cũng coi trọng ngoại hình, khuôn mặt cậu ấy nhìn rất "hao cơm".
Thứ ba là cậu ấy còn có thể kèm cặp tôi học, kéo mấy môn học kém của tôi lên mức trung bình.
Ở bên cậu ấy, tôi cứ như vớ được vàng vậy, kiểu gì cũng là tôi có lời.
Tôi càng không có lý do gì để từ chối.
Hôm cả phòng đi ăn chung.
Tô Húc bề ngoài tỏ ra là một chính nhân quân tử, nhưng bên dưới lại lén lút móc ngoéo tay tôi, sờ mu bàn tay tôi.
Ban đêm cũng rất hay b/ắt n/ạt tôi, thích nhìn tôi khóc.
Chẳng còn chút nào là hình tượng "bông hoa tuyết liên" cao ngạo ngày nào.
Cứ thế, hai tháng trôi qua, cho đến khi Bạch Hạ Dật hẹn tôi đến nhà hàng Lạc Hạ ăn cơm.
Để cảm ơn tôi vì lần trước đã giới thiệu cho anh ấy công việc thực tập.
Lại sắp có một "bình dấm chua" phát n/ổ rồi đây.
"Em cứ nhất định phải đến nhà hàng Lạc Hạ là sao? Ở đó có ai mà quan trọng thế?"
Tôi tặc lưỡi một cái, đúng là "lạy ông tôi ở bụi này"!
Tô Húc chạy lon ton đến trước mặt tôi.
"Bảo bối, lần sau nếu anh đi chơi với người khác, em cứ nói anh như thế. Anh đảm bảo không gi/ận đâu."
Nhìn bộ dạng nịnh nọt của cậu ấy, tôi không nỡ từ chối.
Lần nào cũng là cậu ấy nhường nhịn tôi.