Chương 15
Hình như cậu ấy đã quen hạ thấp bản thân trong một mối qu/an h/ệ thân thiết.
"Tô Húc, thật ra anh không cần phải như vậy đâu.
Em biết vì hoàn cảnh gia đình nên anh luôn vô thức cố gắng làm hài lòng tất cả những người tốt với anh.
Anh không cần phải hạ thấp bản thân như thế.
Ít nhất là trong tình yêu, trước mặt em, anh không cần phải làm vậy."
Tô Húc dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi.
"Nhưng anh nghĩ rằng, trong một mối qu/an h/ệ tình cảm bình đẳng, không có chuyện ai hạ thấp bản thân hơn ai cả.
Anh cho đi nhiều hơn một chút cũng không thấy thiệt thòi, đối với anh, tất cả đều xứng đáng.
Anh chỉ đang dùng tình yêu tràn đầy của mình để tưới tắm cho bông hoa mà anh yêu quý."
Từng có một mảnh đất khô cằn nứt nẻ nuôi dưỡng Tô Húc, mảnh đất ấy đã tự mình hút đầy nước mưa bằng bộ rễ khỏe mạnh, và giờ đây, nó cũng đang nuôi dưỡng tôi.
Hoa càng nở rộ, tình yêu càng thêm nồng nàn.
Chúng tôi cứ quấn quýt nhau từ ký túc xá cho đến tận cổng trường.
Tô Húc bịn rịn hỏi: "Lúc về em vẫn còn yêu anh chứ?"
Tôi mặc kệ những người xung quanh, ôm lấy mặt cậu ấy, hôn một cái.
"Yêu yêu yêu!"
Phiên Ngoại
Sau nụ hôn ở trường hôm đó, bức ảnh đã gây bão toàn trường.
Ai ai cũng biết chúng tôi đang yêu nhau.
Mọi người đều gửi lời chúc phúc đến chúng tôi.
Nhóm chat ký túc xá cũng náo nhiệt hẳn lên.
Giang Sơn: [Tớ đã bảo là hai người đó không phải bị nhiệt miệng đâu!]
Chung Việt Lệ: [Chắc chắn ông thầy cạo gió kia là Tô Húc!]
"..."
Từ ngày công khai tình cảm, Tô Húc đúng là chẳng coi ai ra gì.
Ở ngoài thì cứ đòi nắm tay tôi, ở trong phòng thì phải ôm eo tôi.
Ngày nào cũng "bảo bối" ơi là "bảo bối".
Sợ người ta không biết là tôi đã "danh chính ngôn thuận" thuộc về cậu ấy rồi hay sao ấy.
Nhưng mà càng ở bên cậu ấy lâu, tôi càng thấy cậu ấy ưu tú.
Cơ mà tôi lại trở nên lười biếng.
Ở bên cậu ấy, tôi chẳng cần phải động n/ão gì cả.
Cậu ấy quán xuyến mọi việc đâu ra đấy, chưa bao giờ mắc lỗi.
Một hôm, sau khi được cậu ấy "cho ăn no", tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, bắt đầu nghĩ linh tinh.
Với tính cẩn thận của cậu ấy, sao có thể không khóa cửa phòng chứ?
Mỗi lần chúng tôi đi khách sạn, cậu ấy đều khóa cửa kỹ càng hai lần.
Càng nghĩ tôi càng thấy sai sai!
Dưới sự "tra khảo" của tôi, cuối cùng cậu ấy cũng phải khai thật.
Hóa ra cậu ấy đã "âm mưu" với tôi từ lâu rồi.