Chương 16. Góc nhìn của Tô Húc
Góc nhìn của Tô Húc:
Năm nhất đại học, tôi gặp một cậu con trai rất đáng yêu.
Mãi sau tôi mới biết tên cậu ấy là Dư Trạch.
Từ đó về sau, cái tên này cứ in sâu vào trong tâm trí tôi.
Mỗi lần gặp cậu ấy, cậu ấy đều cười rất tươi, giống như một quả hạch nhỏ hạnh phúc.
Cậu ấy dường như có một sức hút kỳ lạ, cứ thu hút tôi một cách khó hiểu.
Mỗi khi tôi gặp chuyện buồn phiền, ánh mắt tôi lại theo thói quen tìm ki/ếm cậu ấy.
Cứ như thể chỉ cần nhìn thấy cậu ấy thôi là tôi có thể vui vẻ cả ngày.
Tôi muốn làm quen với cậu ấy biết bao!
Muốn được ở bên cậu ấy mỗi ngày!
Nếu phải nói ra lý do cụ thể tại sao tôi thích cậu ấy, tôi cũng không biết nữa.
Đối với tôi, thích chính là một cảm giác.
Sau này, khi tôi lấy hết can đảm để làm quen với cậu ấy thì danh sách sinh viên trao đổi của trường lại được công bố.
Thời gian tới tôi sẽ bận rộn với việc đi làm thêm ki/ếm tiền và học hành, chẳng có thời gian đâu mà ở bên cậu ấy, thôi thì đừng làm phiền cậu ấy nữa.
Một năm làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài, tôi đã rất mệt mỏi và vất vả.
Tôi chỉ có thể lên mạng trường tìm ki/ếm tin tức về cậu ấy để an ủi bản thân.
Lúc đó tôi đã quyết định, nếu sau khi trở về mà cậu ấy vẫn còn đ/ộc thân, tôi nhất định sẽ mạnh dạn theo đuổi cậu ấy.
Nếu cậu ấy có người yêu rồi thì tôi sẽ âm thầm chúc phúc cho cậu ấy.
May mắn thay, khi tôi trở về, cậu ấy vẫn còn đ/ộc thân.
Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội.
Sau đó, khi quay về trường làm thủ tục trước thời hạn, tôi ở khách sạn gần trường thì tình cờ gặp cậu ấy.
Cậu ấy say bí tỉ, mặt đỏ bừng, nhưng trông vẫn rất đáng yêu.
Tôi không nhịn được, núp ở cửa để nhìn tr/ộm cậu ấy.
Cậu ấy loạng choạng đi đến trước cửa phòng tôi.
Tôi sợ quá vội vàng đóng cửa lại.
Nghe thấy cậu ấy lấy thẻ phòng ra quẹt cửa nhưng mãi không mở được, sốt ruột đến ch*t.
Trong lòng tôi đấu tranh dữ dội, có nên cho cậu ấy vào hay không.
Tôi chỉ muốn chăm sóc một người bạn học s/ay rư/ợu, phát huy tinh thần "tương thân tương ái" chứ không có ý đồ gì khác.
Không hiểu m/a xui q/uỷ khiến thế nào mà tôi lại mở cửa.
Cậu ấy quả nhiên bước vào.
Cậu ấy tắt đèn đi, vừa tắt vừa lẩm bẩm sao tối thế.
Rồi cậu ấy đi thẳng đến giường nằm xuống.
Để tiện lau mặt cho cậu ấy bằng khăn ấm, tôi đã bật đèn ngủ lên.
Dưới ánh đèn, cậu ấy ngủ say sưa, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Tôi lau người cho cậu ấy, đồng thời tự nhủ bản thân không được có ý nghĩ x/ấu, không được thừa dịp người ta gặp khó khăn mà làm chuyện có lỗi.
Nhưng cậu ấy lại túm lấy tôi mà hôn.
Cậu ấy nói cuối cùng cũng tóm được một anh đẹp trai, rồi chu môi đòi hôn.
Đối với tôi mà nói, đây quả là một sự cám dỗ to lớn!
Tôi vẫn cố gắng kiềm chế, áp trán vào trán cậu ấy, ấn cậu ấy nằm xuống.
Cậu ấy không chịu yên phận, ôm eo tôi rồi bắt đầu sờ soạng lung tung.
Đúng là một tên l/ưu m/a/nh!
Trong lòng tôi có chút bối rối.
Nhưng tôi vẫn đẩy cậu ấy ra, dù sao thì cậu ấy cũng đang say, tôi không muốn làm điều gì khiến cậu ấy phải hối h/ận.
Vừa đắp chăn cho cậu ấy xong, cậu ấy lại đạp chăn ra, tiện tay cởi luôn quần áo.
Cậu ấy ném quần áo sang một bên, bắt đầu lớn tiếng nói: "Là con trai mà cậu "yếu" thế à?"
Trong lòng tôi có chút vui mừng, thì ra cậu ấy vẫn biết tôi là con trai đấy chứ!
Quá tam ba bận, tôi không nhịn được nữa.
Câu đầu tiên tôi nói ra chính là giới thiệu thân phận của mình.
"Nhớ kỹ tên tôi, tôi là Tô Húc."
Tôi leo lên giường, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh cậu ấy, mặc cho cậu ấy "muốn làm gì thì làm".
Cậu ấy "xong việc" rồi thì bỏ mặc tôi một mình và chạy mất.
Lần sau gặp lại, cậu ấy cứ như không quen biết tôi vậy! Tôi tức lắm!
Vì vậy, lần đầu tiên gặp cậu ấy vào ban ngày, tôi đã tỏ ra rất khó chịu!
Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ nhớ ra chuyện gì đó, nhưng không, cậu ấy còn giả vờ không biết nói để tránh mặt tôi.
Tôi muốn xem cậu ấy định giở trò gì nên không vạch trần cậu ấy.
Sau đó, tôi muốn gần gũi với cậu ấy hơn, nhưng cậu ấy luôn tỏ ra không muốn quan tâm đến tôi.
Cho đến hôm đó, tôi cố tình quay về, mời cậu ấy đi xem tôi thi hùng biện, muốn cho cậu ấy thấy tôi oai phong lẫm liệt trên sân khấu như thế nào, vậy mà cậu ấy lại cười nói vui vẻ với người khác suốt cả buổi.
Tôi tức đi/ên lên!
Tôi không thể tự tay "dâng" người yêu cho kẻ khác được!
Thế là tối hôm đó, tôi không nhịn được nữa nên đã nói rõ mọi chuyện trong phòng.
Không ngờ cậu ấy lại "ăn mềm không ăn cứng".
Chỉ cần tôi tỏ ra tủi thân một chút là cậu ấy sẽ dỗ dành tôi.
Hihi, thật tốt!
Chiêu này lúc nào cũng hiệu nghiệm.
(Hết)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
GÓC NHỎ XIN Ý KIẾN CỦA BẠN ĐỌC:
Hiện Tặc đang có sẵn bộ sưu tập vài trăm truyện của tác giả này á, mọi người có ưng văn phong này hem để Tặc mang dìa làm, nhiều người ưng thì mang hết dìa, ít người ưng thì mang xíu xíu hehe, nhiều lắm lắm á :333
Mọi người nếu đọc đến đây thì cho Tặc xin ý kiến nha, vì mỗi gu mỗi khác nên tui muốn hiểu hơn về gu đọc của mọi người trên này á, cảm ơn rất nhìu vì đã ủng hộ Tặc đến giờ 😘😘😘😘