Chương 19

江绍双
Cập nhật:
Chúng tôi tranh thủ thời gian ra ngoài m/ua sắm rất nhiều đồ tết. Hai người vốn cho rằng mình sống một mình, liền nghĩ đơn giản một chút. Hiện tại có thêm một người, vì thế chúng tôi đều quyết định đón một năm mới thật vui vẻ. Hai nhà đều trang trí thật tốt một phen, bầu không khí lễ mừng năm mới lập tức trở nên vô cùng nồng đậm. Tôi chống nạnh nhìn thành quả lao động vô cùng vui vẻ, đã lâu không có chờ mong đón năm mới như vậy. Tống Hạc Văn ở phòng bếp xuất ra tất cả vốn liếng, tôi cũng lộ ra một tay, để cho hắn nếm thử tay nghề của tôi. Đêm giao thừa, Tống Hạc Văn đặt mấy chai rư/ợu lên bàn, tôi cười chỉ hắn, hắn cười nhạt: “Đêm nay có thể uống một chút.” Tôi lập tức rót cho mỗi người một ly lớn. “Chúc mừng năm mới!” Tôi hét lên vui vẻ. “Giao thừa vui vẻ!” Tống Hạc nghe thấy ăn đồ ăn tôi làm, cười gật đầu nói: “Ngon lắm.” “Ngon đúng không?” Tôi đắc ý nói: “Từ lần đó ăn đồ ăn của anh, tôi liền học nấu ăn, nghĩ là muốn cho anh bất ngờ một chút.” Tống Hạc Văn cười cười, nói: “Nói như vậy, tôi là người đầu tiên được ăn thức ăn của cậu?” “Đúng vậy đó.” “Vinh hạnh của tôi.” Rư/ợu qua ba tuần, tôi bắt đầu lải nhải không ngớt. Không biết vì sao, trước mặt Tống Hạc Văn, tôi có rất nhiều lời muốn nói. Tống Hạc Văn ở một bên nghe tôi nói, đột nhiên, tôi dừng lại hỏi hắn: “Anh có chê tôi phiền không?” “Sẽ không.” “Anh thật tốt. Sao tôi không quen anh sớm hơn chứ?” Nói xong tôi lại bắt đầu rót rư/ợu, lúc này, Tống Hạc Văn lại ngăn cản tôi, cầm rư/ợu đi. “Anh làm gì vậy?” “Cậu không thể uống nữa.” “Không phải anh nói tối nay có thể uống một chút sao!” Tôi quay đầu lại gục xuống bàn oán gi/ận.” “Tôi nói là uống một chút, cậu cũng sắp say đến nơi rồi.” Tống Hạc Văn thanh âm nhu hòa, để cho tôi được voi đòi tiên nói: “Sao lại quản tôi uống rư/ợu như vậy?” Tống Hạc Văn vỗ vỗ vai tôi, tôi không để ý, nói tiếp: “Bạn bè tôi đều nói bởi vì anh thích tôi, nhưng tôi biết anh gh/ét tôi biến thành sâu rư/ợu trước mặt anh.” Qua một hồi lâu, Tống Hạc Văn mới mở miệng: “Tôi chán gh/ét sâu rư/ợu, nhưng tôi không chán gh/ét cậu, tôi cho cậu uống ít rư/ợu là vì thân thể của cậu mà suy nghĩ.” Tôi phút chốc quay đầu đi, lại thiếu chút nữa dán mặt lên mặt Tống Hạc Văn. Hắn ngồi bên cạnh tôi, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi bị nhìn đến lỗ tai đều nóng lên, mất tự nhiên lấy tay che mặt. “Không thoải mái sao?” Tống Hạc Văn ân cần nói. Mẹ nó, ch*t thì ch*t đi. Tôi thật sự nhịn không được. “Tôi nói với anh một chuyện, anh đừng sợ.” “Ừm.” “Tôi thích anh.” Bên ngoài tiếng pháo hoa không ngừng vang lên. Mimi kêu meo meo gi/ữa hai ch/ân chúng tôi. Không khí giữa chúng tôi dường như dừng lại vào lúc này. Khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của Tống Hạc Văn lập tức đỏ bừng. Tôi khẽ nắm tay, ánh mắt phiêu lưu, rơi vào trên người Mimi, lập tức tôi ôm lấy Mimi, nghĩ thầm làm sao vui vẻ lật trang chuyện này qua. Muốn đi ch*t, rư/ợu thật không phải thứ tốt! Đột nhiên, Tống Hạc Văn ôm Mimi từ trong tay tôi qua, sau khi đặt trên mặt đất, ôm tôi vào trong ng/ực. Chuyện xảy ra đột ngột, tôi và Mimi đều lộ ra ánh mắt ngây thơ. Chỉ chốc lát sau, Tống Hạc Văn buông tôi ra, đỏ mặt nói: “Xin lỗi.” Nhìn thấy người từ trước đến nay trong trẻo lạnh nhạt nay lại đỏ mặt, bộ dáng hoảng lo/ạn luống cuống, tôi liền không hiểu sao hưng phấn. Tôi ôm lấy eo của hắn, ở bên tai hắn hỏi: “Anh cũng thích em đúng không?” Tống Hạc Văn gật đầu. Trong lòng tôi mừng thầm, ngoài miệng lại quái dị nói: “Vậy tại sao anh không nói cho em biết?” “Anh không dám khẳng định 100% em cũng thích anh, cho nên anh…” Quả nhiên bị Vưu Khiết nói trúng. Hai kẻ nhát gan đều đang phỏng đoán tâm ý của đối phương. “Vậy nếu như em không thổ lộ, có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không tiến lên một bước này?” “Đương nhiên không phải, anh sẽ tìm thời cơ nói cho em biết.” “Vậy em chọn thời cơ này thế nào? Cùng anh từ biệt người cũ đón người mới.” “Rất tốt.” Tôi cười buông tay, sau đó trực tiếp ngồi trên đùi Tống Hạc Văn. Hai người cứ như vậy đối diện, hắn hai tay sờ lên eo của tôi, hô hấp không thông. “Đứa nhỏ còn ở đây.” Tôi cười x/ấu xa nói. Tống Hạc Văn cúi đầu nhìn Mimi, Mimi kéo ống quần hắn kêu meo meo. “Đến đây, Mimi.” Tôi vươn tay đem Mimi nhấc lên ôm vào trong ng/ực. Mà Tống Hạc Văn ôm ch/ặt chúng tôi. Giờ khắc này trong lòng tôi vô cùng kiên định, tôi tin tưởng trong lòng bọn họ cũng giống như vậy. Chúng tôi không còn cô đơn hay là một con mèo nữa. Chúng tôi là một gia đình.