Bố tôi từ đầu đến cuối chẳng nói một lời.
Thỉnh thoảng, ông liếc nhìn mẹ tôi ăn mặc lộng lẫy, rồi lại ngắm nghía bản thân xốc xếch.
Lòng tự trọng phình to suốt mấy chục năm của người đàn ông ấy vỡ vụn tan tành.
Sau khi nhận giấy ly hôn, nhân lúc mẹ tôi vào nhà vệ sinh, ông bảo người chăm sóc đẩy xe lăn đến bên tôi.
Ông nói: "Trân Ái à, trước đây là bố có lỗi với con và mẹ con, khó xử cho con còn thuê người chăm sóc cho bố."
Dù nhận ra lỗi lầm thì sao chứ?
Những ký ức đ/au thương kia liệu có thể xóa bỏ được không?
Hơn nữa, ông chỉ đơn thuần nhận thức được hiện thực phũ phàng. Anh trai tôi tống tiền tôi một khoản rồi biến mất tăm.
Giờ đây, ông cho rằng người đáng tin cậy duy nhất chỉ còn là tôi.
Tôi khẽ cười, đáp: "Không sao đâu, đây là việc con nên làm."
Người chăm sóc này chỉ phục vụ ông một tuần mà thôi.
Một tuần sau, cả ông và Triệu Gia Minh sẽ vào tù ăn cơm tù.
Chủ nhà của mẹ tôi có biệt thự ở Malaysia. Mỗi dịp hè hay đông, cả gia đình họ đều đưa con cái sang đó nghỉ dưỡng.
Họ rất quý mẹ tôi, ngỏ ý muốn đưa bà cùng đi.
Tôi lập tức đưa mẹ làm hộ chiếu.
Ngày thứ hai sau khi ly hôn với bố, bà cùng gia đình chủ nhà lên đường xuất ngoại.
Còn tôi, bằng đơn kiện, đã đưa bố và anh trai ra tòa với tội danh tống tiền.
Hôm ly hôn, mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa bảo: "Sống với bố con cả đời rồi, thấy cảnh ông ấy sống như vậy cũng chạnh lòng."
Nếu biết tôi đích thân đưa bố và anh trai vào ngục, chắc bà càng đ/au lòng hơn.
Nhưng tôi không thể giảng đạo lý cho bà.
Cũng chẳng thể trách cứ bà vì điều đó.
Tôi luôn nghĩ, đổ lỗi hoàn toàn sự thiếu hụt văn hóa gia đình lên tư tưởng lệch lạc của một cá nhân là cách trách móc hà khắc.
Phiên tòa diễn ra náo nhiệt.
Gia đình Lý Thanh Thanh gây rối lo/ạn ở hàng ghế khán giả, bị nhân viên mời ra ngoài.
Anh trai và bố tôi dùng đủ lời lẽ thô tục nguyền rủa tôi ch*t không toàn thây.
Khi thẩm phán gõ búa tuyên án, tôi cảm nhận sự giải thoát chưa từng có.
Xét tổng các yếu tố, anh trai tôi lĩnh án năm năm, bố tôi ba năm.
Bước khỏi tòa án, tôi nhận được bức ảnh mẹ gửi từ Malaysia.
Ráng chiều cam sáng rực cả bãi biển Tanjung Aru.
Bà vẫy tay chào, chiếc khăn choàng bay phấp phới theo gió.
Thân hình g/ầy guộc ngày nào giờ đã nảy nở sức sống mới.
Gió chẳng thuộc về ai.
Cũng như chúng tôi, cuối cùng đã chẳng thuộc về nơi từng giam cầm mình.
(Hết)