Chương 2

Bấm chuông đi! Bấm chuông đi!
Cập nhật:
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã có hai nhận thức rõ ràng: Tôi là đứa con bị ghẻ lạnh nhất trong nhà. Và mẹ tôi là người làm việc vất vả nhất gia đình. Mỗi khi ở nhà ông bà nội, tôi không bao giờ được ngồi vào bàn ăn. Sau khi mẹ tôi tất bật dọn những mâm cơm nóng hổi lên bàn, ông nội luôn giả vờ lịch sự, lạnh lùng nói: "Tiểu Huệ, chỗ ngồi không đủ, con dẫn Tiểu Nam vào bếp ăn đi." Lúc sinh ra, gia đình đặt cho tôi cái tên Triệu Thắng Nam. Nhưng mẹ tôi không hài lòng, cho rằng tên này x/ấu. Bà lén lút dẫn tôi đến đồn cảnh sát để đổi tên. Mẹ không học hành nhiều, khi nhân viên hỏi muốn đổi tên gì, bà chỉ nghĩ ra được cái tên "Trân Ái". Bà bảo tôi xứng đáng được mọi người trân trọng và yêu thương. Thế là tôi từ Triệu Thắng Nam trở thành Triệu Trân Ái. Chỉ là, cho dù tên gọi có đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể che giấu được những tổn thương mà cuộc đời dành cho tôi. Thực ra, ăn trong bếp tôi cũng vui lắm vì mẹ luôn lén giấu cho tôi vài miếng thịt cho tôi. Ngoài phòng khách, cả nhà ăn uống náo nhiệt, cười nói ầm ĩ. Nhưng trong bếp, chỉ có hai mẹ con chúng tôi, ấm áp, lặng lẽ và hạnh phúc theo cách riêng của mình. Dẫu biết rằng, những phút giây ấy cũng chỉ là sự an ủi tạm thời cho cuộc sống tẻ nhạt. Khi còn đi học, thành tích của tôi luôn đứng đầu. Nhưng năm lớp 9, bố tôi không cho tôi tiếp tục đến trường. Ông nói có qu/an h/ệ xin cho tôi vào nhà máy, mỗi tháng ít nhất ki/ếm được một nghìn năm. Tôi gửi về nhà mỗi tháng một nghìn, cộng với tiền tích cóp, có thể m/ua cho anh trai tôi căn hộ trong thành phố để cưới vợ. Mẹ tôi không đồng ý. Bố tôi không thèm nói thêm lời nào, chỉ tặng bà một trận đò/n rồi bỏ đi. Nhưng mẹ vẫn không nhượng bộ. Bà đ khuôn mặt bầm dập đến xin giáo viên chủ nhiệm cho tôi n/ợ học phí vài ngày. Mẹ vào xưởng gạch khiêng từng viên gạch, một xu một viên, làm ngày làm đêm đến nỗi đầu ngón tay rớm m/áu. Cuối cùng, bà cũng gom đủ tiền để đóng học phí cho tôi. Và ngày hôm đó, khi vừa đóng xong học phí, mẹ lại bị bố tôi đ/á/nh một trận nữa.