Chương 8

Bấm chuông đi! Bấm chuông đi!
Cập nhật:
Đang làm việc, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Giọng bà gấp gáp báo tin bố tôi ngộ đ/ộc khí gas đã nhập viện. Ngôi nhà cũ trong khu chung cư lâu năm của gia đình vẫn chưa được cải tạo hệ thống dẫn khí đ/ốt. Nhà chúng tôi vẫn dùng bình gas cũ. Theo lời kể, Lý Thanh Thanh đã bảo anh trai tôi nấu bữa sáng. Anh ta bật bếp gas mấy lần không ch/áy, để nguyên van gas mở rộng rồi dẫn cả nhà Lý Thanh Thanh ra ngoài ăn. Khi trở về, mùi gas nồng nặc xộc vào mũi - còn bố tôi nằm bất động trên giường dù gọi mãi không dậy. Tôi chỉ thấy buồn cười. Đúng là báo ứng. Ông ta bảo bọc con trai, bỏ mặc mẹ tôi đang ốm để đi chơi với thông gia, giờ đến lượt mình bị phản bội. Tôi khuyên mẹ đừng vội đến viện, đợi tôi tan làm cùng đi. Dù sao ông ấy cũng chưa ch*t ngay được. Nhưng tính mẹ tôi vốn hiền lành dễ mềm lòng. Khi tôi tới nơi, mẹ đang cầm giẻ lau dọn đống chất nôn của bố trên sàn. Lý Thanh Thanh ngồi vắt vẻo chơi điện thoại, còn anh trai tôi thì không thấy đâu. Tôi hít sâu, đẩy mạnh cánh cửa phòng bệ/nh với vẻ bực tức. Lý Thanh Thanh liếc nhìn tôi rồi kh/inh khỉnh cười: "Hôm bỏ đi không bảo sống ch*t mặc kệ sao? Giờ lại lẽo đẽo theo làm gì?" Ánh mắt chế nhạo của cô ta đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà lúng túng với chiếc giẻ trong tay. Tôi rút tập tài liệu từ túi xách lắc lư: "Mẹ tôi đến để hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng lần cuối. Còn tôi - mang giấy ly hôn cho bố đây." Lý Thanh Thanh gi/ật mình, vội ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại. Bố tôi trợn mắt, miệng mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng thân thể bất động như khúc gỗ lạnh. Cô ta gi/ật phắt lấy tập giấy tờ trong tay tôi, định x/é nát. Tôi thản nhiên: "Cứ x/é đi. Tôi photo cả trăm bản rồi, tiền in ấn chẳng đáng là bao." Mẹ tôi lau xong sàn, ra bồn rửa vắt giẻ. Tôi theo bà ra hành lang. Chiếc áo tôi m/ua cho mẹ dù là size nhỏ nhất vẫn đong đưa trên thân hình g/ầy guộc. Mẹ vội giải thích trước khi tôi lên tiếng: "Bác sĩ nói bố con ngộ đ/ộc nặng. Nhìn mấy người họ kia biết chăm sóc kiểu gì? Mẹ không tới, sợ bố con..." Cổ họng tôi nghẹn lại, đắng chát. Tôi cười gằn: "Mẹ thấy lão già đó đáng thương ư?" Ngón tay run run chỉ về phòng bệ/nh: "Họ từng thương xót mẹ chưa? Khi mẹ nằm viện ai mang cho bát cháo? Con khóc hết nước mắt vì những gì mẹ trải qua, còn họ? Họ chỉ biết trách móc, sai vặt mẹ, được cái gì cho mẹ?" Tiếng quát đột ngột khiến mẹ tôi gi/ật mình. Thực ra tôi biết từ khi dọn khỏi nhà anh trai, tinh thần mẹ chưa bao giờ ổn. Bản tính bà vốn là người phụ nữ quê hiền lành đến mức cố chấp. Luôn tin "gia hòa vạn sự hưng", nhẫn nhịn mọi chuyện cho qua. Nếu không phải vụ việc ở bệ/nh viện năm đó quá đ/au lòng, bà đã chẳng dám đòi ly hôn hay rời khỏi nhà anh tôi. Nhưng liệu sự cương quyết ấy có tồn tại được bao lâu? Với những tâm h/ồn hiền lành, thời gian không chữa lành –nó chỉ làm người ta học cách quên đi nỗi đ/au. Trong chuỗi ngày dày vò lặp lại, người ta lại dễ mềm lòng bởi một vài khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi. Rồi lại tha thứ. Quay về. Lặp lại vết xe đổ. Nhưng... Tại sao phải thế?