Chương 18 (Hoàn)
Ngày ly hôn, trời quang đãng.
Trần Thời Ôn để lại phần lớn tài sản cho tôi.
Tôi cũng không từ chối.
Sau đó tôi c/ắt đ/ứt phần lớn liên lạc, về quê mở một quán trà sữa.
Con người ta vốn không có chí hướng gì quá lớn.
Lúc trước theo đuổi Trần Thời Ôn cũng đã là dũng khí lớn nhất của tôi.
Cuộc sống ở thị trấn nhỏ vừa yên bình lại nhàn nhã, nhưng có không ít người trẻ tuổi sẽ ghé thăm tiệm trà sữa của tôi.
Cho đến một ngày, có một cô bé lặng lẽ nói với tôi:
“Chị ơi, chị biết người kia biết sao?”
Tôi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Trần Thời Ôn đang hoảng hốt.
Anh theo bản năng mím môi, có chút luống cuống quay đầu đi không dám nhìn tôi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
“Người quen trước kia.”
Tôi mỉm cười giải thích với cô bé.
Ngày hôm sau tôi đóng cửa tiệm trà sữa, đi du lịch.
Cái này phải cảm ơn Trần Thời Ôn đã để lại cho tôi đủ tiền.
Nhưng luôn ngẫu nhiên gặp được Trần Thời Ôn vài lần.
Anh không dám lại gần, tôi cũng giả vờ không nhìn thấy.
Sau đó tôi định cư ở một thành phố mà tôi thích, lại nhận nuôi một cô bé.
Cha mẹ cô bé ly dị, cô bị mẹ bỏ rơi ở viện phúc lợi.
Vì vậy, tôi nhận nuôi cô ấy, nhưng tôi không yêu cầu cô ấy gọi tôi là mẹ.
Con bé nghe lời hiểu chuyện, làm cho cuộc sống của tôi tựa hồ lại có hi vọng mới.
Chỉ là tiểu cô nương thỉnh thoảng sẽ to gan hỏi ta:
"Dì Vãn, cái chú đẹp trai thường xuyên nhìn lén dì có phải là người quen của dì không? Con nhìn thấy chú ấy nhiều lần đều thay chúng ta đuổi người x/ấu đi!"
Trần Thời Ôn mỗi khi rảnh rỗi sẽ tới tìm tôi.
Nếu không phải trợ lý còn chưa thất nghiệp, tôi cũng hoài nghi Trần Thời Ôn muốn phá sản công ty của anh ta.
Nhưng tôi đã bước ra.
Vì thế ta nắm lấy khuôn mặt mềm mại của tiểu nha đầu:
“Không biết, có thể là cảm thấy dì con đẹp. Tiểu nha đầu nhiều chuyện như vậy làm gì? Ngày mai khai giảng, bài tập của con đã hoàn thành chưa?”
Cô bé a một tiếng, than thở đi làm bài tập.
Tôi cười cười, cũng không quay đầu lại.
(Hoàn)