Chương 5

一碗石榴
Cập nhật:
Tôi quay đầu lại nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù, ánh mắt âm u nhìn tôi. Ngay lập tức tôi lao vào đ/ấm một quyền. Chu Nhiễm bụm mũi, ngồi xổm trên mặt đất mắ/ng ch/ửi. “Diệp Đồng, cô bị đi/ên hả? Mới sáng sớm, cô phát đi/ên cái gì vậy?” Tôi còn chưa trách cô ta giả q/uỷ hù dọa tôi trước, vậy mà cô ta còn trách tôi trước . “Tôi nổi đi/ên cũng chẳng bệ/nh hoạn bằng cô, thích giả q/uỷ như vậy là sốt ruột muốn đi đầu th/ai hả?” “Cô...”. Chu Nhiễm tức gi/ận giậm chân, chỉ tay vào tôi mắ/ng ch/ửi. Hai người bạn cùng phòng khác bị đ/á/nh thức, lập tức thò đầu ra nhìn. “Aaaa….” Tiếng thét chói tai của Trần Diễm chặn lời Chu Nhiễm lại. “Chu Nhiễm, mặt của cô làm sao vậy? Nhìn sợ quá đi!” Cơn tức gi/ận trong bụng Chu Nhiễm nháy mắt chuyển đối tượng sang Trần Diễm. “Cô bị đi/ên hả, mặt của tôi đẹp như vậy, có cái gì mà sợ..... Aaa! Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong gương, sắc mặt Chu Nhiễm tái nhợt, trước mắt có hai quầng thâm đen, trên má có một mảng màu đỏ tím to bằng ngón cái. Chắc hẳn, cả đêm cô ta ngủ không yên giấc! Cũng đúng, th* th/ể của chị Linh được mẹ Ngụy Sa đưa đến nghĩa trang, nơi đó có đủ loại vo/ng linh, sợ là đi ngang qua bên cạnh chị Linh không ít. Trong giấc mộng của Chu Nhiễm đương nhiên cũng sẽ xuất hiện. Mảng da thịt đỏ tím kia, chính là thi ban. Còn về lý do tại sao lại xuất hiện trên khuôn mặt trước? Đương nhiên là bởi vì, Chu Nhiễm yêu thích khuôn mặt của cô ta nhất trên cơ thể. Cho nên tôi đành phải nghĩ biện pháp thỏa mãn cô ta thôi! “Nhất định là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc, không có việc gì, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Chu Nhiễm vừa nói, vừa vỗ phấn nền lên mặt. Nhưng tại sao cô ta lại dùng phấn nền của tôi? Không thể nhịn được nữa, tôi cố ý đi đến gần mặt cô ta liếc nhìn xem, cố làm ra vẻ bất ngờ. “Cái vết này… hình như là vết thi ban...” Tay Chu Nhiễm run lên, phấn đổ xuống bàn, cô ta vội vàng nhặt lên. “Cô nói hươu nói vượn cái gì? Trên mặt người sống làm sao có thể có thi ban?” Tôi gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà......” Tôi ngước mắt nhìn vị trí của Ngụy Sa, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ. Hạc giấy sẽ không vô duyên vô cớ tự bốc ch/áy, điều này chứng tỏ trong số ba người bọn họ, có một người là tà thuật sư. Hiện tại tôi ở trong sáng, kẻ địch ở trong tối, muốn kéo cô ta ra ngoài không phải chuyện dễ dàng. Chi bằng biến tôi thành mục tiêu của cô ta. Tôi cười cười, nhìn về phía Chu Nhiễm. "Tôi nghe nói cô đổi mặt với Ngụy Sa đúng không? Cô ấy ch*t rồi, vậy mặt của cô, không phải sẽ xuất hiện thi ban sao?” “Cô nói bậy!” Chu Nhiễm bị nói trúng tim đen, cô ta từ trên ghế đột nhiên đứng lên, tức gi/ận trừng mắt nhìn tôi. “Đổi, đổi mặt cái gì chứ? Tôi nghe không hiểu lời cô nói, tôi chưa từng làm chuyện như vậy.” “Ồ? Vậy tại sao cô ấy luôn ở đây nhìn chằm chằm cô này?” Nói xong, tôi chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào vị trí của Ngụy Sa, ánh mắt đảo qua trên mặt mỗi người, quan sát sự thay đổi trên gương mặt của bọn họ.