Sáng hôm sau, tiếng ồn ào vang lên từ tầng dưới.
Tôi trùm chăn kín đầu: "Ồn quá!"
Triệu Duệ Lâm đứng dậy: "Em ngủ tiếp đi, anh xuống xem sao."
Nhưng chưa đầy phút sau, tiếng bước chân đã vang lên ngoài hành lang.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở.
Ngồi bật dậy, tôi thấy Triệu Duệ Lâm đang chặn Bạch Tĩnh ở ngưỡng cửa: "Mẹ ra ngoài trước đi."
Bạch Tĩnh nhìn thấy tôi, đi/ên cuồ/ng đẩy Triệu Duệ Lâm: "Đúng là hắn! Thẩm Văn, cậu đã nhận tiền của tôi sao còn mặt dày trở về?"
Bà ta giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, nếu không có Triệu Duệ Lâm ngăn cản chắc đã lao tới x/é x/á/c tôi ra.
Tôi kéo chăn đứng dậy, chiếc váy ngủ lụa ôm sát vòng bụng to tròn.
Bạch Tĩnh đột nhiên im bặt.
...
Bước tới cửa, tôi cố nghĩ về những ký ức đ/au lòng: "Bác gái, cháu đã ở giai đoạn cuối rồi. Bác sĩ nói... chỉ còn tối đa một tháng nữa thôi."