Chương 22
22.
Đích tử mà ông ta vẫn luôn cưng chiều từ trước đến nay lại bị người khác gi*t h/ại trong một ngôi miếu đổ nát.
Nghe nói Trì thừa tướng đã ho ra m/á/u.
Một người ông ta cũng không bỏ qua, cuối cùng tra ra được Khúc Doanh.
Quản gia thông báo Trì thừa tướng đã dẫn theo quan binh tới tiền sảnh, Khúc Doanh vỗ nhẹ vào tay ta.
“Có nhớ chúng ta ở trấn Thành Sơn đã trải qua thế nào không?”
Ta gật gật đầu.
“Nếu như ông ta hỏi, ngươi chỉ cần nhớ rằng, mỗi ngày chúng ta đều trải qua như vậy.”
“Ngày nào cũng vậy.” Khúc Doanh nhấn mạnh từng chữ.
Khi gặp Trì thừa tướng, ta mới hiểu được cái gọi là già sau một đêm.
Nhưng những ngày mà ta biết rằng tiểu thư không còn là tiểu thư nữa, phu nhân gần như đã khóc hết nước mắt.
Ông ta không đáng thương.
Ông ta đã nuôi dạy ra đứa con bẩn thỉu như Trì Phái Hàn, ông ta cũng không vô tội.
Trì thừa tướng hỏi Khúc D/ao, ngày mùng chín âm lịch đã đi đâu.
“Ta ở trấn Thành Sơn, nán lại hơn mười ngày.” Khúc Doanh nói.
“Một ngày cũng không rời khỏi?” Trì thừa tướng cau mày.
“Không có.”
Từ trấn Thành Sơn tới ngôi miếu đổ nát nơi xảy ra sự việc, cũng phải mất ít nhất một ngày để đi đi về về.
“Tại sao ngươi lại muốn đến trần Thành Sơn?”
Khúc Doanh chỉ vào cánh tay mình: “Sau khi bị Triệu tiểu thư đẩy ngã vào ngày hôm đó, ta nghe nói ở trấn Thành Sơn có một vị đại phu rất nổi tiếng nên đã tới đó.”
Những lời này của nàng ta nói không sai, Triệu M/ộ đã đẩy nàng ta ở trước mặt bao nhiêu người, không phải là nàng ta chủ động gây chuyện với Triệu M/ộ.
Mà trấn Thành Sơn, quả thực có một vị đại phu rất có tiếng ở đó.
“Có ai có thể làm chứng cho ngươi không?”
Khúc Doanh chỉ về phía ta: “Bào Nguyệt đã đi với ta.”
“Còn có ai khác không?”
Khúc Doanh gật đầu: “Bà chủ trà lâu cạnh quán trọ mà chúng ta nghỉ ngơi có thể làm chứng, bà ấy làm bánh quế hoa rất ngon, ngày nào ta cũng tới đó ăn.”
Trì thừa tướng không tin, ra lệnh cho người dẫn bà chủ đến kinh đô.
Đến cùng với bà chủ còn có những kẻ ăn xin đó.
Tiểu ăn mày nói với ta: “Nghe nói Thánh nhân tỷ tỷ gặp n/ạn, ta sao có thể không tới giúp?"
Trì thừa tướng hỏi bà chủ, có phải mỗi ngày Khúc Doanh đều tới trà lâu của bà ấy không.
Bà chủ nói: “Đúng là ngày nào nàng ta cũng tới.”
Tiểu ăn mày cũng tiếp lời: “Thánh nhân tỷ tỷ mỗi ngày đều cho ta bạc vụn, mùng chín âm lịch ta còn m/ua thịt đầu lợn bằng toàn bộ số bạc vụn đó, nếu như đại nhân không tin, có thể tìm lão Trương b/án thịt đầu lợn để hỏi.”
Ta cảm thấy h/oảng s/ợ.
Ngày mùng chín âm lịch, rõ ràng chúng ta đang ở ngôi miếu đổ nát đó.