Chương 23
23.
Trì thừa tướng chỉ biết hỏi mãi không ngừng, mặc dù vẫn còn ngờ vực, thế nhưng vẫn để chúng ta rời đi.
Khóa cửa lại, ta nhỏ giọng hỏi Khúc Doanh: “Ngươi đã m/ua chuộc bà chủ như thế nào vậy?”
Khúc Doanh nói: “Ta chỉ làm cho bà ấy nhầm lẫn một chút thôi.”
Ngày nàng ta tới trấn Thanh Sơn, nàng ta đã m/ua một y phục địa phương, mặc lên khiến nàng ta trông không khác gì những người dân sống trong trấn.
Khi nàng ta đến trà lâu, ngoại trừ mấy ngày đầu, không phải lúc nào nàng ta cũng tới mà chỉ thỉnh thoảng khi đi ngang qua sẽ chào hỏi bà chủ một chút.
Bà chủ chỉ nhớ hơn mười ngày nàng ta tới đó, trong trà lâu có quá nhiều người ăn mặc giống nhau, nên căn bản bà ấy không thể nhớ được ngày nào nàng ta không tới.
Còn về số bạc vụn nàng ta cho tiểu ăn mày vào ngày mùng chín âm lịch.
Chẳng qua chỉ là nàng ta đã tìm một cô nương khác ở quán trọ, nói rằng tiểu ăn mày đó là đệ đệ của mình, nàng ta đã cãi nhau một trận với đệ đệ, nếu như trực tiếp bố thí cho hắn thì không hay lắm, ngày mùng chín âm lịch cô nương đó đã nhiệt tình nhân lúc tiểu ăn mày đang ngủ mà đặt những đồng bạc vụn vào chiếc bát của hắn.
Khi tiểu ăn mày thức dậy, nhìn thấy bạc vụn trong bát mình, hắn đương nhiên sẽ nghĩ rằng Khúc Doanh đã đưa chúng cho hắn.
Vị tiểu thư đã giúp nàng ta đã sớm rời khỏi trấn Thanh Sơn, chưa kể Trì thừa tướng có thể nghĩ ra hay không, nhưng không có chân dung, muốn tìm được người đó, cho dù Trì thừa tướng có lật cả trời cũng rất khó để có thể tìm được người chỉ trong vài ngày.
Ta nghe mà chóng cả mặt.
Khúc Doanh nói: “Đừng quá ngưỡng m/ộ, đây đều là ta xem phim mà học được, mặc dù có thể vẫn còn một số vấn đề, thế nhưng để đ/á/nh l/ừa những người cổ đại không có cách x/á/c minh dấu vân tay này vẫn rất đơn giản.”