Chương 11
Anh Triệu nóng nảy khoát tay.
“Tiểu Châu, cậu vừa mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát ra, học hỏi thêm chút nữa đi, mấy cái thẻ sinh viên rồi giấy tờ được làm giả nhiều lắm, bọn họ làm cái ngành này thường rất thích dùng mấy chiêu trò thế này để làm người ta giảm phòng bị và mất cảnh giác đấy.”
“Thôi đừng có phí lời với bọn chúng nữa, cứ dẫn về đồn rồi tính.”
Nói xong anh ta liền dứt khoát kéo lấy cánh tay tôi bước về phía trước, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đằng xa ở phía trước có một chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó.
Tiểu Châu đành nhún vai.
“Mời hai người!”
Ông nội tôi cười trừ tỏ vẻ xin lỗi, rồi lại nói thêm mấy lời tốt đẹp, nhưng cái anh Triệu này lại chẳng lọt tai, bơ luôn.
Tôi cuống lên.
“Ông nội, phải làm sao bây giờ?”
Hai chúng tôi bị đẩy về phía trước, khi thấy chúng tôi đang cách bờ hồ càng ngày càng xa thì bỗng nhiên ông nội tôi “ui da” một tiếng, nắm lấy tay của cảnh sát Triệu.
“Ôi chao, quả nhiên là không giấu nổi hỏa nhãn kim tinh của cậu cảnh sát!”
“Tôi khai, đúng là tôi có giao dịch hàng lậu ở đây!”
Tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy?”
“Cậu cảnh sát, tôi đã nói thật rồi đó, như vậy thì có phải là đã có thể tính là lập công rồi hay không? Đối phương là một băng đảng tr/ộm m/ộ quy mô lớn, hôm nay bọn họ vừa mới đào được vật phẩm tốt nên hẹn tôi tới đây để giao dịch.”
“Tôi dẫn cậu đi gặp bọn họ thì có được tính là lập công không?”
Anh Triệu bây giờ mới cười lên, vết chân chim nơi khóe mắt từ từ giãn ra.
“Lão già lọc lõi* này, coi như ông thức thời.”
Ông nội tôi nháy mắt với tôi.
*lọc lõi: ý chỉ lõi đời
“Người ta hay gọi cậu ta là anh Sinh, mặc áo ngắn tay màu trắng, đội mũ lưỡi trai, đóng giả thành người đi câu cá ở ven hồ.”
Giờ tôi mới phản ứng lại, đúng là gừng càng già càng cay, rõ là sự kinh nghiệm sống và trải đời của ông nội phong phú hơn tôi rất nhiều nên mới có thể ứng xử một cách linh hoạt như vậy.
Tôi vội vàng gật đầu theo như giã tỏi.
“Đúng, đúng, đúng, chính là anh ta, ông nội, nhưng ông làm như vậy thì có phải là không tôn trọng quy tắc lắm hay không? Chúng ta sau này phải…”
Ông nội trừng mắt với tôi.
“Quy tắc giang hồ mẹ nhà nó ấy, cậu ta hẹn ông trước mà, lẽ nào ông cháu ta xui xẻo là đáng đời à?”