Chương 3

不留行
Cập nhật:
Đường Đông từng là đối tác làm ăn của tôi, cũng là bạn thời niên thiếu. Chúng tôi cùng lớn lên từ một ngôi làng, cùng lái xe tải đường dài. Cùng cưới vợ, cùng thành lập công ty vận chuyển. Hồi trước Đường Đông rất g/ầy, dáng người cũng lùn. Tôi vạm vỡ hơn nên bắt hắn gọi mình là anh, lúc nào cũng che chở cho hắn. Gặp phải chuyện xích mích gây gổ lúc chạy xe, tôi luôn đứng ra đỡ đò/n thay cho hắn. Gặp việc xui xẻo nếu hắn sợ hãi thì tôi tự mình xử lý rồi về chia đôi tiền công cho hắn. Tôi đã nói với hắn không biết bao nhiêu lần: "Anh đưa mày ra khỏi làng, anh nhất định sẽ đưa mày về nguyên vẹn." Tôi từng nghĩ Đường Đông giống như người nhà mình. Tình cảm chúng tôi cả đời sẽ không thay đổi. Thế mà hắn lại lợi dụng lúc tôi bận chăm sóc cha mẹ già và vợ đ/au ốm, thao túng công ty, chuyển hết tiền kinh doanh ra ngoài trục lợi. Cuối cùng tách ra làm riêng để mặc tôi gánh khoản n/ợ khổng lồ. Nhưng ngay cả lúc ấy, tôi vẫn không nghi ngờ gì hắn. Cho đến khi tôi quỳ trước cửa nhà hắn để xin tiền chữa bệ/nh cho vợ, tận mắt thấy hắn ném túi xươ/ng sườn - thứ tôi m/ua bằng 200 tệ cuối cùng - cho chó nhà hắn ăn. Hắn nói: "Long Trường Đống, mày tưởng mày là anh của tao à? Giờ mày còn thua cả chó nhà tao!"