Chương 4

不留行
Cập nhật:
Cuối cùng, dù tôi đã gom đủ tiền phẫu thuật nhưng vẫn không c/ứu được vợ mình. Trong giây phút hấp hối, cô ấy nắm tay tôi nói: "Trường Đống, anh đừng trách bản thân. Đường Đông là kẻ tiểu nhân đ/ộc á/c, loại người đó không đáng để đối xử tốt, cũng không đáng để h/ận th/ù. Anh hãy cùng các con sống tốt, tránh xa Đường Đông, đừng hà khắc với bản thân nữa, đừng để mình quá mệt mỏi." Tôi gục xuống bên tay cô ấy khóc nức nở. Vừa chấp nhận việc cha mẹ qu/a đ/ời, giờ lại phải tiễn người tôi yêu ra đi. Mặt trời lại mọc, tôi lại mất thêm một người thân. Đường Đông mở công ty vận tải của hắn trở thành ông chủ bộ dạng đạo mạo. Còn tôi b/án hết tài sản, vẫn phải trả một đống n/ợ nần. Tôi biết mình không thể hành động bồng bột. Tôi còn một trai một gái, lại phải chăm sóc mẹ vợ già yếu. Nhưng trong lòng tôi đã ngầm quyết định: Mối th/ù giữa tôi và Đường Đông, sớm muộn cũng phải tính sổ.