Tôi vật vờ ở nhà mấy ngày trời, chìm đắm trong đống tài liệu hỗn độn.
Giang Ngưng mở một tiệm Tây ở tầng dưới, đúng giờ là mang cơm lên cho tôi.
Còn suốt ngày nhắn tin linh tinh:
[Chị Tạ lại đem Vương Trạch đi ướp lạnh rồi.]
[Giờ chị ấy nghi ngờ Vương Trạch bị b/ắt n/ạt, quyết tâm đòi điều tra.]
[Doanh Doanh ơi, biết làm sao giờ? Mới biết chị ấy chẳng còn người thân nào, giờ chồng con đều mất hết...]
[Giá như bắt được những kẻ b/ắt n/ạt Vương Trạch. Dù không xử nặng được, nhưng ít nhất cũng trả lại công bằng cho em ấy.]
Tôi gõ phím trả lời: [Bố mẹ chúng nó còn thích hợp để xử hơn.]
Cha mẹ mà phế rồi, lũ thỏ đế này cũng coi như xong đời.
Giang Ngưng: [???]
[Làm gì có chuyện tốt thế.]
Tôi: [Cứ mơ đi, biết đâu thành thật.]
Giang Ngưng bĩu môi không thèm bàn luận thêm: [10 phút nữa mở cửa nhé, tôi nấu bún riêu cho cậu đây.]
[Mùi quá nồng nên không dám nấu ở tiệm.]
Tôi: [Ok.]
Mười phút sau, tô bún riêu của tôi bị đổ nhào.