Chương 37

Thất Thủy
Cập nhật:
Vừa chợp mắt được một giấc trưa, tin nhắn Giang Ngưng đã ào ào như mưa bão: [AAAAH! Tiểu thuyết ngôn tình còn không dám viết thế này! Trời xanh có mắt! Chó cắn chó rồi!] Tôi: [?] Hóa ra cô ấy lại lùng sục từ nhóm nạn nhân b/ắt n/ạt - ng/uồn tin từ... bà nội một thành viên làm lao công ở đồn công an. [Ba đứa phá đám tang hôm trước bỗng đồng loạt đổ tội hết cho Lý Thiện Thiện!] [Đoán xem? Cả nhóm phẫn nộ phát đi/ên lên!] [Trước mình vận động mãi bọn nó còn không dám tố cáo.] [Giờ hẹn nhau ra đồn hết rồi!] [AAAAH! Doanh Doanh! Cậu hiểu cảm giác này không?!] Tôi: [Mình chỉ thắc mắc... cậu gia nhập nhóm với danh nghĩa gì?] Giang Ngưng: [Mấy đứa nó không hỏi, mình cũng chưa kịp bịa.] Tôi: [...... quả là cao thủ.] Giang Ngưng lại b/ắn tin: [Nghe đồn con bé đó còn tội 'xúi giục hi*p da/m', nó đã thành niên rồi, đủ tuổi ngồi tù nhỉ?] [Mình với chị Tạ chiều ra đồn lần nữa, kiến nghị điều tra luôn vụ Vương Trạch. Có khi hợp nhất được 2 vụ!] Hử? Nhắc đến chuyện này thì tôi hết buồn ngủ liền. Tôi bật dậy như lò xo: [Mình đi cùng.] Giang Ngưng: [Hả? Việc lớn của cậu xong rồi à?] Tôi phớt lờ: [Xong rồi. Xuống ngay, nấu cho mình mì gói.] Giang Ngưng phản đối: [Không được! Tiệm của mình là quán Tây sang trọng, mùi mì gói bay ra khách chê!] 15 phút sau... Cô ấy vẫn mang tô mì gói thêm trứng lòng đào, xúc xích c/ắt hoa lên tận nhà tôi.