Chương 11
Chúng tôi men theo đường mòn của làng đi vào trong, đi qua mấy căn nhà cũ kỹ rá/ch lát, rất nhanh đã nhìn thấy phía trước có ánh sáng.
Tường vây trong sân cao ngang người, bên trên đều là song sắt, bên trong chiếu ra ánh đèn, còn truyền tới tiếng nói chuyện thấp thoáng.
Anh Trần đi đến gõ cửa, một lát sau cửa nhà được mở ra, một ông lão tóc hoa râm (tóc nhuốm bạc khá nhiều) ló đầu ra:
“Ai đấy?”
Tôi vội giơ con chó đã ch*t trong tay lên:
“Đây có phải chó nhà ông không ạ?”
Ông lão nhìn kỹ rồi lắc đầu:
“Không phải, chó nhà tôi không đẹp như vậy.”
“Thế nhưng tôi biết cô, Tôn Quý nhà tôi vẫn luôn đợi cô đấy, vào đi.”
Biết tôi?
Nhưng tôi không biết ông.
Tôi vẫn đang đầy thắc mắc, thì anh Trần lại cho rằng ông lão này là đồng bọn của chúng tôi, lập tức cảnh giác nắm ch/ặt sú/ng trên thắt lưng, liếc mắt ra hiệu với Tôn Lượng, hai người kẹp chúng tôi ở giữa, một trước một sau tiến vào sân.
Ông lão tò mò chăm chú nhìn đồ ở thắt lưng anh Trần, hai mắt phát sáng:
“Ôi dào, cậu nói đến cũng đến rồi còn mang theo đồ gì nữa, khách sáo thế để làm gì?
Nói xong vươn tay định chạm vào thắt lưng anh Trần.
Anh Trần biến sắc:
“Ông làm gì vậy? Không được động vào!”
“Sao lại hung dữ thế?”
Ông lão lẩm bẩm, rụt tay lại, một lát sau lại vui vẻ dẫn chúng tôi đến nhà để xe bên cạnh.
“Phòng khách đã dọn dẹp cho mọi người từ lâu rồi, mỗi người một phòng, đủ luôn.”
Trong căn nhà nóc bằng tối tăm, đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, bốn chiếc qu/an t/ài được xếp ngay ngắn trên sàn bê tông bụi bặm.
Ông lão quay người lại, nhoẻn miệng, nếp nhăn trên mặt dúm dó lại với nhau:
“Tôn Quý nhà tôi đã nói, mọi người đều là khách, đêm nay sẽ ở đây.”