Chương 8
Bây giờ đã là 8 giờ tối, huyện nhỏ rất ít khi xảy ra án gi*t người nên cảnh sát phá án cũng tận tâm hơn, đưa tôi và Văn Yến ra khỏi đồn cảnh sát để chúng tôi đi nhận diện hiện trường.
Văn Yến yêu cầu mang theo balo của mình.
Đồ phù thủy thường xuyên dùng nhất chính là năm loại đ/ộc. Năm loại đ/ộc là năm loại động vật mạnh trong tự nhiên như rắn, rết, bọ cạp, nhện và cóc (hoặc thằn lằn), năm loài động vật này có đ/ộc tố trời cho.
Trong balo của Văn Yến đựng thằn lằn chú cậu ta nuôi.
Côn trùng đ/ộc sẽ được nuôi bằng m/áu của phù thủy, sẽ có cảm ứng tự nhiên với chủ nhân. Thông qua con thằn lằn này thì có thể tìm được đầu của phù thủy.
Tôi cũng yêu cầu mang theo balo của mình, cảnh sát không từ chối, tôi và Văn Yến bị c/òng tay giải vào xe.
Giữa đồn cảnh sát và khách sạn có một ngã ba, dựa theo lời của Văn Yến, chiếc xe tiến vào ngã ba, đi hơn nửa tiếng cũng chưa thấy Văn Yến kêu dừng.
Anh Trần tức gi/ận nói:
“Cậu đừng có nổi lên mấy suy nghĩ lệch lạc! Rốt cuộc đã đến chưa?”
“Chỗ này cách khách sạn nửa tiếng đồng hồ lái xe, quay về cũng phải một tiếng, cũng sắp vượt qua thời gian gây án rồi, cậu có thể ném đầu của th* th/ể ở đây sao?”
Văn Yến đ/au khổ trả lời:
“Tôi, tôi cũng không biết.”
“Mẹ kiếp, cậu đùa tôi à?”
Anh Trần túm lấy cổ áo Văn Yến, ngay lúc này, tôi thấy balo bên cạnh động đậy, một con thằn lằn chui ra khỏi miệng túi đang mở, và chui vào vạt áo của Văn Yến.
Văn Yến thở phào:
“Cảnh sát Trần, đến rồi, đến rồi, chính là ngôi làng phía trước.”
Tôn Lượng đạp phanh xe, chiếc xe dần dần dừng lại ở ven đường.
Hai chúng tôi bị giải xuống xe, đèn xe chiếu lên biển báo bên cạnh, phát sáng cả một vùng.
Tôi nhìn chữ trên biển báo, hít một hơi lạnh:
“L/ột da!”
Ngôi làng này tên là làng l/ột da, mà lần này tôi đến Quảng Tây tìm người cũng ở trong ngôi làng này.
“Sao lại đến đây?”
Tôn Lượng nhìn biển báo, sắc mặt chần chừ:
“Anh Trần, chỗ này rất kỳ lạ, hay là sáng mai rồi quay lại?”