Chương 2
“Chú Lý, dừng ở trạm phía trước là được, phần còn lại con tự đi được.”
Tiếng tích tắc của đồng hồ trôi qua, sự kiên nhẫn của tôi cũng dần bị bào mòn, “Khu vực quanh trường học khá tắc, chú về nhớ chú ý an toàn.”
“Được, đúng rồi Tiểu Viên, dạo này là mùa mưa, đừng quên mang ô.” Chú Lý thò đầu qua cửa sổ đưa cho tôi một chiếc ô.
“Vâng, cảm ơn chú Lý.”
Tôi im lặng nhìn lên đám mây trên đầu, bước nhanh hơn.
Bầu trời ngoài cửa sổ lớp học bị bao phủ bởi những đám mây dày, bầu không khí nặng nề như dự báo một cơn mưa lớn sắp xảy ra.
“Nào, nào, nào, mọi người yên lặng nào.” Thầy Lão Ngô bước vào lớp đúng lúc chuông reo, đợi mọi người yên tĩnh rồi đẩy kính nói, “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, vì có việc nên báo danh muộn một tuần.”
“Em tự giới thiệu với mọi người đi.”
“Chào mọi người, mình tên là Tô Viên.” Tôi viết từng nét tên mình lên bảng, chỉ vào chữ “Viên”, nghiêm túc nói, “Chữ này đọc là Viên (yuan), không phải Hằng (heng).”
“Rất vui được gặp mọi người, hy vọng ba năm tới sẽ cùng các bạn ——”
“Báo cáo.” Một giọng nói lười biếng vang lên trong lớp, “Thầy ơi, đợt sách mới đã được chuyển đến.”
Sách giáo khoa của trường được phát hai học kỳ cùng lúc, để các thầy cô có thể sắp xếp thời gian chuẩn bị bài giảng.
Tôi nghe thấy giọng nói liền tò mò nhìn sang, khi nhìn rõ người tới, tim tôi chợt run lên.
“Được, đặt ở đó đi,”
Thầy Lão Ngô gật đầu, ra hiệu cho người đến quay về chỗ ngồi.
“Tô Viên, em tiếp tục đi.”
Giọng thầy kéo sự chú ý của tôi trở lại.
Tôi hít một hơi sâu, tiếp tục tự giới thiệu.
“——hy vọng ba năm tới sẽ hòa thuận với mọi người, cảm ơn các bạn.”
“Ừ, Tô Viên mới đến, có thể chưa quen với quy tắc của lớp, mọi người hãy quan tâm giúp đỡ bạn ấy, vừa hay bên cạnh Hứa Gia Đình còn trống chỗ, em ngồi đó đi.”
Quả nhiên là anh ấy.
“Vâng, thưa thầy.”
Tôi không có bất kỳ ý kiến nào, thẳng hướng chỗ ngồi bước tới.
Nhìn gương mặt đen sì của người bên cạnh, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn là người mở miệng trước.
“Hứa Gia Đình, lâu rồi không gặp.”