Nhưng không ngờ, ngày hôm sau Hà Oánh lại tìm tới cửa. Ả ta mặc y phục gọn gàng ngồi ở ghế chủ tọa, vốn dĩ là phong thái hiên ngang mạnh mẽ, nhưng lại bị sự kh/inh thường trong ánh mắt phá hỏng khí chất, nhìn trông quá đỗi hống hách. Cha mẹ ta ngồi phía dưới ả ta, nhìn thấy ta tới bỗng cảm thấy lo lắng. Hà Oánh quan sát ta từ trên xuống dưới, sắc mặt không có ý tốt: "Hóa ra cô là nữ nhân từ hôn Can huynh." Ta cụp mắt, cách làm việc của ả ta vẫn phô trương như vậy, chỉ trong đại sảnh đã có bốn hộ vệ, bên ngoài còn đã bị bao vây nội bất xuất ngoại bất nhập. Này mà đồn ra ngoài là Đinh gia đắc tội Hà tướng quân thì còn làm ăn buôn b/án như thế nào được nữa. Ta miễn cưỡng nén lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Can huynh… là ai?” Ả ta tỏ ra nghi hoặc, bỗng dưng nhớ ra gì đó, có phần không tin nổi: “Cô không biết?” Ta cụp mắt lắc đầu, che đậy ý h/ận trong đó. Phụ thân không biết Ân Can chính là Tần Tử Trúc, cẩn thận dè dặt tiến lên nói: “Hà tiểu thư có phải đã… nhận nhầm người hay không, gần đây người tiểu nữ từ hôn là Tần Tử Trúc, không có ai họ Can cả.” Sắc mặt Hà Oánh rất khó coi, rút roj quất vào mặt phụ thân, bên trên đều là gai nhọn, ta thấy vậy liền vội vàng ra đỡ. “Bốp.” Lưng tê rần, sau đó là cơn nóng bỏng rát. Ta nửa quỳ trên đất, đ/au đến mức toát mồ hôi đầy đầu. “Yên Nhi!” Mẫu thân vội vã tới đỡ ta, phụ thân nhìn mặt ta tái mét, tức gi/ận đứng dậy quát Hà Oánh: “Con gái của Hà đại tướng quân có thể lạm dụng tư hình tùy tiện đ/á/nh ch/ửi dân lành sao? Đinh gia ta hàng năm đều nộp thuế cống nạp đúng hạn, quyên bạc c/ứu trợ, mười lăm hàng tháng dựng lều phát cháo, cho dù không có công lao lớn bằng trời cũng không phải không có khổ lao, tại sao cô có thể tùy tiện ứ/c hi*p như vậy!” Hà Oánh từ nhỏ luôn được người khác phục tùng, trong mắt căn bản không có dân lành, nô lệ. Ở trong mắt cô ta, chẳng qua chỉ là đám tiện dân mà thôi. Giờ đây bị chất vấn, cơn tức cứ vậy mà dâng lên ngùn ngụt. Ta hiểu ả ta, vội vàng kéo vạt áo phụ thân, thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Trong mắt Hà Oánh hiện ra sát ý, cười gằn: “Lão già ch*t ti/ệt dám quát tháo ta?” Ả ta bóp cổ họng phụ thân, hung tợn nói: “Hôm nay ta ứ/c hi*p đấy, ông tới địa ngục mà tìm Diêm Vương cáo trạng.” “Hà Oánh.” Ngay lúc ta chuẩn bị cầm trâm đồng vu quy tận với Hà Oánh, Ân Can đã tới. Hà Oánh nghe thấy giọng của hắn ta lập tức buông tay, ngoan ngoãn như thỏ con, dáng vẻ ngang tàng vừa rồi không còn thấy đâu nữa. “Can huynh, là bọn họ chọc muội tức trước.” Ả ta mếu máo với nam nhân, tỏ ra uất ức. Ta thầm cười khẩy, người quất roj là ả ta, người muốn gi*t người cũng là ả ta, người bây giờ tỏ ra uất ức cũng là ả ta. Trên cổ phụ thân vẫn còn vết tím, vẫn đang ho sù sụ. Tay ta run lẩy bẩy không dám chạm, cụp mắt che giấu nỗi c/ăm h/ận trong mắt, móng tay cắm sâu vào trong thịt. Ân Can hiện giờ đang đeo mặt nạ, giọng nói lạnh nhạt. Ta nhìn về phía hắn ta, hắn ta tiến lên vén mấy sợi tóc rối nơi trán của Hà Oánh, Hà Oánh lập tức lộ ra sự ngượng nghịu của nữ nhân. “Bây giờ không tiện gây sự, ngoan.” Ân Can dịu dàng nói. Hà Oánh chớp chớp mắt, vô cùng uất ức, nhưng vẫn bất mãn gật đầu, sau đó hừ kh/inh chúng ta, ngang nhiên rời đi. Khi đi, ả ta còn quay đầu nhếch môi một cách đầy hờ hững với ta. Ta nhíu mày, bỗng nhận ra bản thân đã quá sai lầm. Vốn cứ tưởng đời này chỉ cần tránh xa Ân Can là có thể sống cuộc đời yên bình. Nhưng thực tế thì vận mệnh sớm đã rải ra tầng tầng lớp lớp tấm lưới vô hình, né được một tấm vẫn còn tấm nữa. Với tính nết có gi/ận phải xả của Hà Oánh, nhịn nhất thời có thể, nhưng nhịn cả đời thì không thể, trừ khi, ả ta thất thế. “Yên Nhi, con vẫn ổn chứ?” Mẫu thân đ/au lòng nhìn cha, rồi nhìn ta. Ta ngẩng đầu mỉm cười: “Rất ổn ạ, chưa bao giờ ổn thế này!” Nếu đời này cũng định sẵn phải dây dưa với nhau, vậy thì ra sức ch/ém gi*t đi. Bảo với hổ rằng muốn l/ột da nó còn tốt hơn mặc người ch/ém gi*t.