Sau cuộc làm lo/ạn của Hà Oánh, việc làm ăn quả nhiên trượt dốc. Phe đối thủ nhân cơ hội phao tin Đinh gia bị Hà tướng quân nhắm tới. Các nhà buôn cung cấp hàng dò la biết được Đinh phủ thực sự từng bị vệ binh của Hà tướng quân bao vây, nháo nhào đòi tiền trước. Mà lượng khách của các cửa hàng dưới danh nghĩa của Đinh gia cũng giảm sút, đồng thời còn bị cửa hàng khác cố tình ép giá, chẳng mấy ngày đã cư/ớp mất phần lớn khách khứa. Phụ thân tức gi/ận đến mức đổ bệ/nh liệt giường. Ta mang cái thân còn đang bị thương đi xử lý công việc, bận tới mức chân không chạm đất, may thay mọi người thấy Hà Oánh không chút động tĩnh, tình hình mới dần dà chuyển biến tốt. Nhưng ta biết, đợi ngày Ân Can bại lộ thân phận, Đinh gia sẽ bị xui xẻo, tính nhẩm ngày, chỉ còn ba tháng nữa. Cũng may tin tức đưa ra không như đ/á chìm đáy biển, người của thái tử đã tìm tới ta. Đêm đó đang độ đi ngủ, bỗng dưng có một thanh đoản ki/ếm kề cổ họng ta. Một lệnh bài lắc lư ở trước mắt ta. Sau đó, giọng nói của nữ tử xa lạ vang lên bên tai, lạnh lùng đưa cho ta một địa chỉ, rồi rút đoản ki/ếm. Đến khi ta quay đầu lại nhìn, cửa sổ đang mở hé, không có bất cứ bóng người nào. Ta lẳng lặng đi qua đóng cửa sổ lại. Trái tim bất tri bất giác đ/ập dữ dội, không chỉ là vì sợ hãi mà còn là vì hưng phấn. Bước đầu tiên đã thành công. Thái tử xảy ra chuyện là đầu năm sau, bây giờ vẫn còn gần một năm để bày mưu tính kế. … Bước đi trên con đường nhỏ được khảm mã n/ão, ta cúi đầu suy nghĩ, nghe đồn Ân Cửu Hà có tính cách điềm đạm, nghiêm chỉnh kín kẽ, không biết mấy phần thật giả. Ban đầu ta cũng từng nghĩ đến nhị hoàng tử và tứ hoàng tử, nhưng hai người họ một người cao ngạo, một người hung á/c nham hiểm, càng khó thuyết phục, với cả không lâu sau hai người bọn họ sẽ một người bệ/nh ch*t, một người bị bắt. Thực tế, ta vốn dĩ không có sự lựa chọn nào khác. Cúi đầu bước vào đại sảnh, mắt liếc thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí chính, lập tức hành lễ. “Tham kiến thái tử điện hạ.” Bên trên hồi lâu không có tiếng động, ta không thể ngẩng đầu, vì vậy cứ yên lặng quỳ tại chỗ. Thực ra tùy tiện tới như thế này còn có một khả năng, thái tử sẽ coi ta là một giuộc với Ân Can mà trực tiếp gi*t ta. Đây cũng là nguyên nhân trước đây ta chỉ muốn tránh né. “Cô từng ở trong cung.” Giọng nói của thái tử ôn hòa nhưng âm sắc lại như nước suối trong khe núi mùa xuân, trông thì ấm áp nhưng vốc lên mới phát hiện ra giá lạnh. Ta sững sờ, mồ hôi chầm chậm ướt thấm lưng, kiếp trước ở trong cung ba năm, đã bị bắt học không ít quy củ. Nhưng ta chẳng qua chỉ hành lễ đơn giản nhất của dân lành, làm sao có thể nhìn ra được? Sức quan sát này cũng quá mức đ/áng s/ợ. Ta hít sâu: “Chưa từng, chỉ từng học đôi chút.” “Ngẩng đầu lên.” Ta dần đứng thẳng người, ngước mắt nhìn hắn ta. Tướng mạo của Ân Cửu Hà rất đẹp, ngũ quan sắc bén, cặp mắt giống như mắt mèo, giống như đang nói chuyện cười, lại giống như không quan tâm bất cứ điều gì. Được dạy dỗ cực tốt, dáng ngồi ngay ngắn, nhưng vẫn cảm thấy có chút lười nhác khó hiểu. Nhưng sự lười nhác đó không hề làm ảnh hưởng khí chất của y, cặp mắt đen kia chẳng qua chỉ hững hờ nhìn ta, lại cho ta cảm giác có vô số bàn tay đ/è ch/ặt vai ta, ép ta thuần phục.